Edit: V.O
Bách Lý trưởng lão vung lên phất trần, gọi ra Triệu Hoán Thú, không phải Ngũ Sắc Mi Lộc (con nai) mà bà ta thường xuyên cưỡi, mà là một con Hắc Độc Tri Chu (con nhện) với thân hình cao lớn.
Màu sắc tối đen, hơi thở chết chóc quẩn quanh khắp người, vừa xuất hiện liền khiến cho mảnh rừng chung quanh đều rơi vào âm u, hễ là người nhìn thấy nó đều sẽ có cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên trên.
Phụt ——
Bỗng nhiên, tia sáng màu trắng lóe lên, kịch độc từ trong miệng Tri Chu lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai phun thẳng về hướng Tiểu Thanh.
Trong lòng Bạch Vũ kinh sợ, thật nhanh! Nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một tia sáng, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt rõ được. Gần như trong nháy mắt lúc tia sáng màu trắng bay vụt đến, Tiểu Thanh mới bắt đầu chuyển động, nhưng vẫn là đã muộn.
Bóng trắng kéo ra một mang nhện thật lớn bao bọc Tiểu Thanh lại bên trong, tơ nhện sềnh sệch dính chặt cánh Tiểu Thanh, kéo thật mạnh khiến nó quay trở lại mặt đất.
Tiểu Thanh thở hổn hển trực tiếp phun lửa ra, tơ nhện không chút nào sợ hỏa diễm, không có một chút dấu vết bị đứt.
Trong lòng Bạch Vũ kinh sợ, mạng nhện thật là lợi hại! Địa Nguyên Chân Hỏa của Tiểu Thanh nóng bỏng như thế, nhưng lại không gây thương tổn được cho tơ nhện nửa phần.
Bách Lý trưởng lão cười lạnh: “Hỏa diễm của ngươi quá yếu.”
Kịch Độc Tri Chu thả người nhảy, thân hình thật lớn bay lên trời, cái chân giống như trường thương (cây giáo) đâm thẳng vào Tiểu Thanh đang bị bao phủ bên trong mạng nhện không thể động đậy.
Tiểu Thanh không ngừng dùng móng vuốt sắc bén xé rách mạng nhện, Tả Viêm thấy thế, lập tức dẫn Cửu Vĩ Hỏa Hồ tiến lên giúp đỡ xé rách mạng nhện.
Đối mặt với Kịch Độc Tri Chu trực tiếp ép sát, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh nháy mắt bốc cháy ra xa, mặt đất chấn động, bụi mù bay lên, mảng lớn cây rừng bị nhổ tận gốc, đám Cấm Vệ Quân được Bách Lý Uy dẫn đến không thể tránh né, đều xui xẻo chết oan uổng.
Sắc mặt Bạch Vũ và Tả Viêm trắng bệch, Tiểu Thanh và Cửu Vĩ Hỏa Hồ vậy mà lại tiêu hao hết toàn bộ sức chịu đựng trong trận quyết đấy linh thuật này!
Trên người Kịch Độc Tri Chu được tơ nhện bao lại thật dày, phòng ngự hỏa diễm, chân dài bị chặt đứt một cái, trên người có vết thương bị vạch thành ba đường dường như muốn cắt nó thành từng mảnh, nhưng trừ những cái đó ra, một chút chịu thương tổn cũng đều không có.
Tả Viêm hít một hơi khí lạnh: “Hỏa diễm lại không thể đốt thủng mạng nhện!”
“Đừng lãng phí thời gian, chịu chết đi.” Bách Lý trưởng lão không kiên nhẫn vung phất trần, phất trần mềm mại nháy mắt biến thành hơn một ngàn cây nhỏ giống như sợi tơ nhọn, đâm thẳng vào ngực Bạch Vũ.
Vết thương trên người Kịch Độc Tri Chu cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phục hồi lại như cũ, thân hình thật lớn tới gần Bạch Vũ, tơ nhện không chút khách khí vẩy ra bốn phía, hễ là tất cả sinh vật đụng tới đều bị dính chặt không thể nhúc nhích, độc tố dần dần xâm nhập vào thân thể.
Xoạt ——
Bạch Vũ tránh thoát phất trần nguy hiểm của Bách Lý trưởng lão, y phục ở phần ngực bị xé rách hơn mười lỗ hổng. Nàng đánh lại một đạo Lưu Hỏa, gọi Tiểu Bạch ra ngăn cản Kịch Độc Tri Chu.
Bách Lý trưởng lão khinh miệt đưa mắt nhìn Tiểu Bạch, không thèm để ý, một tiểu Bạch Hổ nhị giai, còn là một con nhỏ như vậy, bà ta cũng không cảm thấy sẽ có uy hiếp gì.
Kịch Độc Tri Chu của bà ta là do bà ta hao hết tâm tư và sức lực bồi dưỡng, có sức chịu đựng cực cao và năng lực tự lành cường đại, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.
Hơn nữa mạng nhện có chứa kịch độc và lực khống chế, căn bản không thèm để Triệu Hoán Thú nhị giai vào mắt.
Bách Lý trưởng lão không thèm nhìn tình hình chiến đấu của Kịch Độc Tri Chu và Tiểu Bạch, xoa phất trần trong tay hiện ra một tầng độc trắng, hung hăng vung ra, hơi thở mang theo sát ý thổi qua hai má Bạch Vũ, lưu lại một vết máu ở trên làn da trắng nõn của nàng.
Nhạc Kỳ Nhân hét lên một tiếng, bị mạng nhện cuốn lấy, sắc mặt nhất thời biến thành màu đen. TảViêm, Tả Vũ cuống quít tiến lên nghĩ cách cứu viện.
Sắc mặt Bạch Vũ trầm xuống, một phát bắt được cây nhọn sắc bén, đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, chưởng phong gào thét, khí thế bá đạo điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Bách Lý trưởng lão thấy Bạch Vũ không biết sống chết bắt lấy phất trần chứa kịch độc, trong lòng âm thầm nhạo báng, đánh ra một chưởng.