Đôi mắt lạnh lùng của Viêm Võ Đế nhìn chằm chằm Đông Nhạc Quận Vương, dùng sức nắm chặt cái ly trên tay, đáy mắt rõ ràng có địch ý và không vui.
Đông Nhạc Quận Vương cũng không vui vẻ, “Viêm Võ Đế có ý gì? Bạch thần y đi nơi nào thì có quan hệ gì với ngươi?”
“Ta muốn mời Bạch thần y đến Viêm Võ Đế Quốc của ta, không được sao?” Vẻ mặt Viêm Võ Đế thâm trầm nhìn Bạch Tử Quỳnh, giọng điệu rất không khách khí, “Theo ta quay về Viêm Võ Đế Quốc!”
Bạch Tử Quỳnh mông lung nhìn hắn, dường như hoàn toàn không để ý tới ý tứ của hắn.
Đông Nhạc Quận Vương hừ lạnh một tiếng: “Viêm Võ Đế đang mệnh lệnh cho Bạch thần y sao? Bạch thần y đã đáp ứng đến Đông Nhạc của ta, bổn vương tuyệt đối sẽ không để cho bà ấy bị ngươi uy hiếp.”
“Đông Nhạc Quận Vương là đang khiêu khích bổn vương? Tuy rằng ở Triệu Hoán Đại Hội lần này Đông Nhạc các ngươi vươn lên được thứ nhất, nhưng Viêm Võ Đế Quốc ta độc tôn ở Vân Vũ Thần Châu nhiều năm như vậy, cũng không phải ngồi không.” Đôi mắt Viêm Võ Đế nheo lại, lộ ra nguy hiểm.
Bạch Vũ nghe hai người tranh cãi đầy mùi thuốc súng, vẻ mặt cũng mông lung. Nàng chỉ nghĩ đến Đông Nhạc không tệ, có thể để cho sư phụ có một chỗ an thân thoải mái, đột nhiên sao lại dẫn đến Quân chủ hai nước đối chọi gay gắt, nhìn qua giống như muốn đánh một trận?
“Sư phụ, người thành thật nói cho con biết, người thật sự không quen biết Viêm Võ Đế?” Bạch Vũ âm thầm thương xót nhìn chằm chằm Bạch Tử Quỳnh.
Thần sắc của Bạch Tử Quỳnh có chút xấu hổ, “Đều đã là chuyện thật lâu trước kia, ai biết hắn còn nhớ. Dù sao con cũng đã an bài cho ta xong rồi, ta nhất định sẽ đến Đông Nhạc.”
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, hình như là cảm thấy nàng trưởng thành, sư phụ càng ngày càng tùy tính.
Nàng nhìn hai Quân Vương đang giương cung bạt kiếm, bất đắc dĩ mở miệng giảm bớt không khí một chút, “Ách, nghe nói Bắc La đã bị diệt, Vương thành đã bị các ngươi chiếm, tình huống bên ngoài hiện tại thế nào?”
Chuyển đổi đề tài có vẻ gượng gạo, nhưng cuối cùng hai người cũng bỏ qua tranh cãi.
Viêm Võ Đế không nói chuyện, nhưng Đông Nhạc Quận Vương thì nói một chút tình hình chiến đấu, “Cấm Vệ Quân cường đại nhất Bắc La đã bị hao tổn hầu như không còn, số còn lại cũng bị đánh tan, người bình thường có năng lực cũng đã chết, không có khả năng hồi sinh trở lại. Chẳng qua không tìm được Bách Lý Uy, hắn và Bách Lý Vân Diễm cũng không thấy, lật toàn bộ Bắc La cũng không tìm được.”
Mâu quang Bạch Vũ lạnh lùng, Bách Lý Uy chạy thoát, còn mang theo Bách Lý Vân Diễm trọng thương? Bọn họ sẽ đi đâu?
— —— —— —— —
Bên trong cực Bắc Vô Trần Cung – Vân Vũ Thần Châu, Bách Lý Uy trông mong nhìn quá trình cấy cho Bách Lý Vân Diễm hôn mê bất tỉnh trên giường, một nữ tử bộ dạng có vài phần giống hắn, vẻ mặt không biểu tình thoa một ít chất lỏng trong suốt lên mặt Bách Lý Vân Diễm, dùng băng gạc quấn lại.
“Đại tỷ, Vân Diễm thế nào rồi?” Đợi cho nữ tử thoa thuốc mỡ xong, Bách Lý Uy lập tức lo lắng hỏi.
Nữ tử lạnh lùng trừng mắt, “Gọi ta là Bách Lý trưởng lão!”
“Được, Bách Lý tưởng lão, ta nhất thời quên mất.” Bách Lý Uy ở trước mặt tỷ tỷ của hắn cũng không dám có gì bất mãn, tỷ tỷ của hắn là một trong tứ đại trưởng lão Vô Trần Cung – Bách Lý trưởng lão, phụ trách chưởng quản Dược Thiện Đường.
Nhưng cho tới bây giờ tầng quan hệ này vẫn không có ai biết, từ nhỏ tỷ tỷ đã ra ngoài vân du rèn luyện, đối với quan hệ trong tộc vô cùng lạnh nhạt, không thích Bách Lý gia dùng danh nghĩa của bà cáo mượn oai hùm ở bên ngoài, cho nên gia tộc Bách Lý rất ít khi nhắc đến bà.
Lần này Bắc La diệt quốc, Bách Lý gia đã bị suy tàn trong chiến hỏa (khói lửa chiến tranh), Bách Lý Uy đã sớm biết Bắc La Quận Vương đắc tội Mạc Điện là tự tìm đường chết, cũng may hắn còn có một tỷ tỷ, trước tiên mang theo nữ nhi chạy trốn đến Vô Trần Cung, nhưng không nghĩ tới sau khi hắn rời đi, vậy mà Mạc Điện tiêu diệt luôn Bắc La Quận Quốc!