Edit:V.O
Đáy mắt Bắc Thần Phong hiện lên một đạo hàn quang, cười ôn hòa nói: “Nàng nói đúng, nhưng Hoàn Hồn Thảo trân quý như vậy, không thể mang theo bên người, trở về lấy nhanh nhất cũng phải hai ngày, chỉ sợ Vân Diễm chờ không lâu được như vậy, không bằng nàng giúp nàng ấy giải độc trước, chúng ta lại……”
”Không cần thiết.” Bạch Vũ vừa nghe chỉ biết hắn đang kéo dài thời gian, “Với tình huống của Bách Lý Vân Diễm nàng ta ít nhất chết nhưng còn có thể đến ba ngày sau mới hoàn toàn tắt thở, chờ các ngươi cầm tới cũng còn kịp.”
Bách Lý Vân Diễm nghe nói như thế, sợ tới mức hồn phi phách tán. Chết đã là chuyện rất đáng sợ, quá trình chết lại bị kéo dài nhiều ngày như vậy lại càng đáng sợ. Nàng ta dùng hết khí lực khóc kêu: “Cha, cứu con, nữ nhi không muốn chết……”
“Cha nhất định sẽ cứu con.” Bách Lý Uy đau lòng liên tục an ủi, hai mắt đỏ lên nhìn hướng Bắc La Quận Vương, “Quận Vương, Bách Lý Uy ta vì Bắc La dốc sức nhiều năm như vậy, chỉ có duy nhất một nữ nhi, cầu người lấy ra Hoàn Hồn Thảo cứu nó!”
Bắc La Quận Vương cùng Bắc Thần Phong đều trầm mặc không nói, trong lòng đã sớm đem Bạch Vũ mắng mấy ngàn lần, muốn cái gì không muốn, lại muốn Hoàn Hồn Thảo.
Trong lời nói của Bách Lý Uy rõ ràng đã mang theo uy hiếp, bây giờ nếu không cho, nói không chừng có thể bức hắn làm phản, hơn nữa Bách Lý Vân Diễm đã cùng Bắc Thần Phong định ra hôn ước, thấy chết mà không cứu, nói thế nào cũng không nói được.
Bắc La Quận Vương đau lòng hộc máu, nhưng chỉ có thể giả bộ mạnh mẽ khí phách, “Bách Lý tướng quân nói quá lời, Vân Diễm cũng là con dâu tương lai của ta, cứu nàng là việc nên làm.”
Hắn nói xong nhìn thoáng qua Bắc Thần Phong.
Bắc Thần Phong xanh mặt, từ trên người lấy ra một bình sứ, bên trong đúng là Hoàn Hồn Thảo ngàn năm đã được mài thành bột phấn.
Bạch Vũ liếc mắt nhìn hắn, không phải nói phải trở về lấy sao? Rõ ràng mang ở trên người, kẻ lừa đảo!
Bắc Thần Phong bị nàng nhìn thật sự không được tự nhiên, xấu hổ giải thích, “Vừa rồi là ta quên, lần này đi vừa vặn mang theo.”
Bạch Vũ mới lười nghe hắn giải thích, thu hồi Hoàn Hồn Thảo, tùy ý quăng cho hắn một lọ nước, “Đổ vào trên người Bách Lý Vân Diễm là được.”
Bách Lý Uy lập tức làm theo, độc trên người Bách Lý Vân Diễm quả nhiên không còn lan tràn ra nữa, Bách Lý Uy nhanh chóng nâng nàng ta đi xuống tìm Y sư trị liệu. Y sư nhìn thân thể vỡ nát của Bách Lý Vân Diễm, cố nén không nôn mửa, vội vã chẩn mạch cho nàng ta.
Độc tuy rằng đã được giải, nhưng vết thương bị ăn mòn rớt từng mảng trên người nàng ta rốt cuộc cũng không chữa được, linh mạch cũng hoàn toàn bị phế bỏ, đơn giản mà nói chính là một phế vật bị hủy dung.
Bắc Thần Phong nhìn khuôn mặt tựa như sương khói không hề ra hình dạng, đáy lòng vô cùng chán ghét, sớm biết rằng mình cứu trở về một phế vật như vậy, còn không bằng để cho nàng ta chết đi, nghĩ đến sau này còn phải lấy nàng ta, dạ dày của hắn liền cuồn cuộn.
Trên lôi đài, Bạch Vũ đã dứt khoát lưu loát giải quyết tuyển thủ thứ hai của Bắc La.
Thần sắc của mọi người Bắc La đều âm trầm, đặc biệt là Bắc La Quận Vương cùng Bách Lý Uy, ánh mắt nhìn Bạch Vũ hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Ai có thể nghĩ đến lúc trước Bạch Tử Quỳnh che chở một phế vật không có mặt mũi này kiếm ăn vậy mà lại có thực lực cao như thế, dễ dàng đánh bại tuyển thủ Bắc La, còn thiếu chút nữa giết chết Bách Lý Vân Diễm, nàng có thể được Đông Nhạc tuyển tới tham gia Triệu hoán đại hội tuyệt đối không phải góp đủ số, sớm biết vậy lúc trước nên giết chết nàng để diệt trừ hậu hoạn.
Bắc Thần Phong nghĩ đến việc Bạch Vũ ép buộc khiến Bách Lý Vân Diễm sợ chết khiếp còn lấy đi Hoàn Hồn Thảo ngàn năm, trong lòng liền một trận đau buốt, mang theo tràn ngập tức giận, đi lên lôi đài, gọi ra Tử Văn Huyết Hổ của hắn.
Rống ——
Tử Văn Huyết Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo sát khí dày đặc như tia chớp hướng Bạch Vũ đánh tới, móng vuốt thật lớn nhắm vào hai má của Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhíu mày, tức giận lớn như vậy, chẳng lẽ là vì muốn báo thù cho Bách Lý Vân Diễm? Đây là vì tình yêu hay là vì mặt mũi của chính mình mà đánh cho hả giận?