Edit: V.O
“Ngươi biết cái gì?” Vệ Hỏa tức giận trợn mắt nhìn hắn: “Vương Hậu tài giỏi như vậy, mười ngày đã thuần phục được Đại Vị Trư, chỉ đốt chút hương chắc chắn cũng không sao. Vương Hậu, ngươi nói đúng không?”
Bạch Vũ nhìn trong mắt Vệ Hỏa có sóng nguy hiểm, bật cười: “À… ngươi chắc chắn muốn đấu lại một lần nữa?”
“Đương nhiên.” Vệ Hỏa chắc như đinh đóng cột.
“Cũng có thể, nhưng ta muốn ngươi đấu.” Dung nhan Bạch Vũ xinh đẹp, cười tươi như hoa, lại không có vẻ tức giận, nhưng không hiểu sao giọng điệu bình tĩnh lại khiến Vệ Phong và Vệ Mộc có chút lo lắng.
Vệ Hỏa lại không nhận ra, vừa vặn nàng ta cũng muốn tự bản thân mình lên, một lời đồng ý.
Vệ Mộc đành phải đi tìm hương mãnh thú đến đốt, đợi đến khi khói hương tràn ngập cả lôi đài, Bạch Vũ và Vệ Hỏa bắt đầu tỷ thí.
Vệ Hỏa gọi một con Quỷ Hỏa Thụ (cây lân tinh) hệ Hỏa cấp 6, loại Triệu hoán thú thực vật hiếm thấy.
Bạch Vũ vẫn chỉ vỗ vỗ đầu Đại Vị Trư, thả nó ra ngoài.
Có lẽ là hương mãnh thú bắt đầu phát huy công hiệu, trông Đại Vị Trư đặc biệt có tinh thần, còn rất nóng nảy.
Vệ Hỏa mừng thầm trong lòng, bắt đầu phát huy công hiệu rồi! Phát huy công hiệu là tốt rồi! Nàng chỉ ngóng trông Đại Vị Trư phát cuồng vọt tới Bạch Vũ.
Nhưng rất nhanh nàng ta đã thấy Đại Vị Trư hùng hổ xông tới Quỷ Hỏa Thụ, lực lượng khổng lồ đánh vào Quỷ Hỏa Thụ khiến nó ngã trái ngã phải không nói, còn điên cuồng há mồm là cắn! Cả người Quỷ Hỏa Thụ có ngọn lửa cháy sáng, không ngừng ăn đau, đáng thương cuộn mình lại, muốn chạy còn chạy không thoát.
Vệ Hỏa khó có thể tin, đây là Quỷ Hỏa Thụ, dieendaanleequuydoon – V.O, ngọn lửa trên cây là Âm Hỏa nàng ta lợi dụng mãnh thú lấy tới từ chỗ sâu trong Vực sâu, sức nóng mãnh liệt đáng sợ, ngay cả Tử Kim cũng có thể tan rã, Đại Vị Trư xông tới như vậy, không bị đốt thành heo nướng đã không tệ rồi, lại còn dám cắn?
Bạch Vũ hơi nhíu mày, ngọn lửa trên cây này có vẻ không bình thường, da Đại Vị Trư có dày thì qua vài giây nữa cũng sẽ bỏng.
“Trở về, đâm rễ cây.” Bạch Vũ hạ lệnh.
Đại Vị Trư lập tức lui về, Quỷ Hỏa Thụ lấy lại tự do, thất kinh muốn chạy, không đợi nó chạy khỏi đó với tốc độ chậm như ốc sên, Đại Vị Trư đã đâm vào nó, chỗ bị đâm chính là bộ phận rễ cây không có lửa.
Dưới tình huống như vậy lại còn nghe lời Bạch Vũ? Ngay cả ta cũng khó có thể làm được, nàng ta làm như thế nào vậy? Chẳng lẽ nàng ta cũng biết thuật thuần thú, thậm chí còn hoàn hảo hơn ta? Vệ Hỏa hoang mang khiếp sợ, cắn răng một cái, cũng gọi luôn cả hai Triệu hoán thú khác ra, cùng nhau giáp công (thế đánh gọng kìm) Bạch Vũ.
Ba đấu một!
Vệ Phong và Vệ Mộc liếc nhau, chuyện này hoàn toàn không công bằng, lão Đại muốn giết con heo này cho hả giận sao?
Người xem dưới đài đã cười toe toét, chỉ cần không phải người mù cũng nhìn ra được Bạch Vũ khống chế mãnh thú đặc biệt tốt, trại chủ bọn họ đã không ngăn được, lại gọi ba con Triệu hoán thú ra nghênh địch.
Nụ cười trên mặt Bạch Vũ càng thêm rõ ràng, trong nháy mắt vung tay lên, một đường lửa mở hai cánh cửa lồng sắt còn lại ra, Cuồng Bạo Viên và Huyết Văn Sói cũng xông lên lôi đài. Bọn chúng đã sớm chờ không kịp muốn thể hiện bản lĩnh, hơn nữa tác dụng của hương mãnh thú, đi lên đã điên cuồng tấn công.
Mọi người kinh ngạc đứng lên, ông trời ơi, Đại Đế đó, bọn họ đã nhìn thấy cái gì? Ba con! Ba con mãnh thú đều đã bị thuần phục rồi! Trong vòng mười ngày Bạch Vũ lại thuần phục được ba con mãnh thú, quả thực chính là kỳ tích! Trại chủ bọn họ hoàn toàn không làm được, chẳng lẽ Bạch Vũ còn lợi hại hơn trại chủ nhiều sao?
Vệ Hỏa đã triệt để kinh ngạc đến ngây người, nàng ta không biết Bạch Vũ làm như thế nào, nàng ta chỉ biết là nàng ta thua, chưa đến vài lượt đã bị ba con mãnh thú Bạch Vũ thuần phục đánh bại rồi. Ngay cả thực lực của bản thân Bạch Vũ cũng không sử dụng một chút nào, đã đánh bại nàng ta.