Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 305: Vực Thanh Phong, ước chiến (3)

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chọn tập

Edit: V.O

“Ngươi muốn cho nhi tử của ngươi tham gia trận tỷ thí lần này?” Câu nói đầu tiên của Dạ Quân Mạc nói ra ý nghĩ của Tư Vực Chủ.

Lòng Tư Vực Chủ nhảy dựng, thừa nhận nói: “Vâng, Tư Minh là Triệu Hoán Đại Sư cảnh giới đỉnh giai, tư chất của Triệu Hoán Thú rất không tệ, có thể coi như là người nổi bật trong đám thiếu niên tài tuấn của Vực Thanh Vũ.”

Ánh mắt Tư Minh sáng lên: “Cha, người khen ngợi con, thật hiếm thấy! Cuối cùng người cũng thừa nhận con lợi hại! Tại sao trước kia làm thế nào người cũng không khen ngợi con……?”

“Câm miệng!” Tư Vực Chủ rống giận. Đứa con trai này của ông cái gì cũng tốt, chỉ là thích gặp rắc rối, làm được một chút đã đắc chí, nếu ông còn khích lệ nữa, cái đuôi có thể vểnh lên tới trời.

“Được.” Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhìn Tư Minh một cái, đồng ý.

“Vâng, thuộc hạ cũng sẽ mau chóng chọn lựa ra những người còn lại.” Tư Vực Chủ vui vẻ một trận.

Trận tỷ thí này là vì tranh đoạt Vực Thanh Linh, hai bên tuyệt đối đều đã đưa toàn bộ tinh anh ra, có thể nói không khoa trương chút nào, hai bên đều hận không thể kéo thiên tài tốt nhất Đại Lục Thanh Mộc tới tham gia trận tỷ thí này. Tư Minh có khả năng tham gia, đúng là cách tốt nhất để khẳng định thực lực và thanh danh của hắn.

Tư Minh cũng vô cùng vui vẻ đối với việc tham gia trận tỷ thí này, nhưng không đợi hắn vui vẻ xong, đã bị cha của hắn đuổi ra không chút khách khí. Ám Ưng nhìn nhìn tình huống, cũng dứt khoát theo đi ra.

Ra khỏi đại sảnh, Tư Minh không tự giác được thở phào nhẹ nhõm. Hắn không bị đè ép đặc biệt rõ ràng giống như phụ thân, nhưng hơi thở lạnh như băng trong thính đường (phòng lớn, nhà chính) làm cho không khí đông cứng lại cũng làm cho hắn không thoải mái.

“A, Ám Ưng, tại sao ngươi cũng đi ra? Có phải ngươi cảm thấy trong đại sảnh không thoải mái đúng không? Ta nói tại sao hơi thở trên người vị đại nhân kia lại cường đại như vậy? Còn lợi hãi hơn so với cha ta! Khó trách cha ta đối xử lễ độ, cung kính với hắn như vậy. Ngươi nói rốt cuộc hắn là ai? Hình như vừa rồi ta cũng thấy ngươi cũng bái hắn, chẳng lẽ ngươi cũng quen biết hắn?” Tư Minh đến gần bên cạnh Ám Ưng, dong dài hỏi một đống chuyện.

Ám Ưng trầm mặc một lúc, quyết định nói thật: “Quả thật quen biết, ta là thị vệ bên cạnh người.”

“A! Khéo như vậy! Vậy các ngươi đến từ Ngũ Hành Đại Lục sao? Hắn là do ai phái tới vậy? Linh Vương, U vương hay là Ảnh Vương?” Tư Minh tiếp tục truy hỏi, đào bới tận gốc rễ.

“Dù sao ngươi chỉ cần biết người là do Đế Quốc phái tới giúp ngươi cha xử lý chuyện ở Đại Lục Thanh Mộc là được.” Ám Ưng hàm hồ cho có lệ. Chuyện Thánh Quân đến Đại Lục Thanh Mộc tạm thời vẫn không cần để lộ ra thì tốt hơn, không phải là nghe Tư Vực Chủ gọi người là đại nhân mà không phải là Thánh Quân đó sao?

Trong đại sảnh, Dạ Quân Mạc nhìn Bạch Vũ đứng ở cạnh cửa, bất đắc dĩ vươn tay: “Lại đây.”

Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, quyết đoán vứt bỏ rụt rè, vui vẻ chạy tới, nhào vào trong ngực của hắn.

Hơi thở trầm trọng, lạnh như băng ở trong phòng biến mất không còn vết tích trong nháy mắt, Dạ Quân Mạc cười nhạt ôm lấy Bạch Vũ: “Không phải nói đợi ta đến đón nàng sao? Tại sao lại tự mình chạy tới?”

“Gặp phải người đến gây phiền phức, vừa vặn Tư Minh đã cứu ta, mời chúng ta đến phủ Vực Chủ, ta và Ám Ưng đại ca liền đi theo đến đây.”

“Tư Minh cứu nàng? Nàng cần hắn cứu?” Đuôi lông mày của Dạ Quân Mạc nhếch lên, giọng nói trầm thấp, tà mị không hiểu sao lại lạnh xuống.

Tư Vực Chủ rùng mình một cái, ngạc nhiên đến ngây người một lúc.

Hắn còn tưởng rằng nữ tử này chỉ là một nữ tử râu ria (không quan trọng), là người Ám Ưng vừa vặn dẫn theo bên cạnh, ai ngờ đến vậy mà lại là nữ nhân của Thánh Quân!

Khi nào thì Thánh Quân lạnh lùng từ trước đến nay của bọn họ lại dịu dàng như thế, một nụ cười nhàn nhạt làm cho Nhật Nguyệt Tinh Thần (ý chỉ các vì tinh tú trên bầu trời) đều ảm đạm mất sắc. Một vạn năm qua, hiếm khi Thánh Quân cười được một lần, ngay cả đáy mắt nhìn nữ tử này, tất cả lại đều tràn đầy ý cười.

Đây chính là thích nữ tử này thật lòng thật dạ, Tô tiểu thư kia phải làm sao bây giờ? Tô tiểu thư là biểu muội chi xa của Thánh Quân, đã đi theo bên cạnh Thánh Quân từ bảy ngàn năm trước.

Chọn tập
Bình luận