Edit: V.O
“Ngươi, ngươi nói hưu nói vượn! Ngươi dựa vào cái gì bảo đảm? Không thể so làm sao mà biết?” Dạ Nghiên Nhi giận tím mặt, nàng không rõ thực lực của Triệu hoán thú khác của Bạch Vũ lắm, cho nên không nắm chắc, nhưng nàng cũng chưa bày ra tất cả thực lực, Bạch Vũ dựa vào cái gì nói có khả năng đánh bại nàng?
Bạch Vũ chớp mắt to ngập nước: “Ta ở trên lôi đài, mà ngươi ở phía dưới, không phải là kết quả tỷ thí sao?”
“…” Sắc mặt Dạ Nghiên Nhi đỏ lên, hổn hển rống to: “Ta mặc kệ, dù sao ta không phục!”
“Ngươi không phục thì có liên quan gì đến ta? Nếu ngươi thật muốn so đấu với ta một trận, chờ ta đấu lôi đài xong rồi nói sau.” Bạch Vũ thờ ơ nói.
Dạ Nghiên Nhi cắn răng, chỉ cảm thấy chính mình xui xẻo, đôi mắt như dao găm hung hăng trừng Bạch Vũ.
Ta sẽ nhìn xem ngươi có thể đi đến một bước kia không, trận tiếp theo chính là tỷ thí với Phượng Dao, nàng ta cũng sẽ không phạm sai lầm như ta nữa, ta xem ngươi không có cơ hội tiến công thì làm sao.
“Trận này Bạch Vũ thắng. Trận tiếp theo, số một – Bạch Vũ đấu với số ba mươi bảy – Phượng Dao.” Trưởng lão tuyên bố kết quả, còn lập tức bắt đầu trận tiếp theo.
Người quá nhiều, tỷ thí tiến hành cực kỳ nhanh, nếu giữa trận lại cho thời gian nghỉ ngơi thì cũng không biết phải đấu tới khi nào. Lúc Bạch Vũ lên đài, người vẫn thắng liên tiếp đã không còn mấy, chỉ có Phượng Dao và hai người Dạ gia với một nghĩa nữ kia của Ảnh Vương.
Tỷ thí còn lại chính là tỷ thí giữa các nàng.
Phượng Dao đi lên lôi đài, đánh giá Bạch Vũ từ trên xuống dưới một lần: “Thì ra ngươi vẫn rất có bản lĩnh, Dạ Nghiên Nhi bại bởi ngươi cũng quá ngu xuẩn.”
Tuy Bạch Vũ thắng Dạ Nghiên Nhi, khiến cho Phượng Dao có chút giật mình, nhưng nàng ta vẫn không đặt Bạch Vũ vào mắt như cũ. Chỉ là Dạ Nghiên Nhi ngu xuẩn sơ suất, mới khiến cho Bạch Vũ tìm được cơ hội. Như vậy cũng được, chắc chắn đối phó với Bạch Vũ sẽ thoải mái hơn đối phó với Dạ Nghiên Nhi nhiều.
Mục tiêu của Phượng Dao chỉ là giành lấy đệ nhất, có phải thắng đường đường chính chính không, không có chút liên quan nào, diendanlequydon – V.O, đương nhiên có chút trở ngại càng tốt.
Dạ Nghiên Nhi ở phía dưới sắc mặt âm trầm tới cực điểm, gắt gao nắm chặt quả đấm.
Bạch Vũ chẳng muốn nghe Phượng Dao vô nghĩa, vung tay lên, Tiểu Bạch bên cạnh đã phóng ra.
“Được lắm.” Ba con Bách Điểu Chi Vương (vua của muôn chim) ở phía sau Phượng Dao ầm ầm bay ra, Phượng Hoàng! Ngọn lửa toàn thân nhuộm đỏ nửa bầu trời, cao ngạo bay lượn ở trên bầu trời, ngay cả nửa sợi lông vũ cũng không để cho Tiểu Bạch đụng tới.
Tiểu Bạch cũng không đuổi theo bọn nó, thân thể to lớn đánh về phía Phượng Dao.
Ầm ầm – –
Ngọn lửa công kích của ba con Phượng Hoàng nện mạnh ở trên người Tiểu Bạch, tường lửa ngút trời cản ở trước mặt Tiểu Bạch, ngăn cách Phượng Dao ở khu vực an toàn.
Nhưng mà trong nháy mắt ba con Phượng Hoàng quay đầu, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh đã vọt mạnh đến từ phía sau bọn nó.
Đại Địa Hôi Hùng từ trên trời giáng xuống, bảo vệ Tiểu Bạch, hộ thuẫn màu vàng bao phủ ở trên người chính mình và Tiểu Bạch.
Chỉ là một cái chớp mắt, Tiểu Hôi thừa nhận toàn lực công kích của ba con Phượng Hoàng, thiếu chút nữa sức chịu đựng đã đến đáy rồi. Trảm Nguyệt liều mạng thi triển Khô Mộc Phùng Xuân bảo vệ Tiểu Hôi, sức chịu đựng của Tiểu Hôi bay lên lại giảm xuống, lúc ngọn lửa biến mất thì chỉ còn lại có một tia sức chịu đựng, miễn cưỡng không tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, lực công kích cao tới 180 điểm của Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh bao phủ ba con Phượng Hoàng.
Triệu hoán thú hệ Hỏa đều vô cùng yếu ớt, ba con Phượng Hoàng từ bỏ tấn công Tiểu Bạch, lúc quay đầu để đối phó Tiểu Thanh đã muộn rồi, hai con trọng thương, một con đồng quy vu tận với Tiểu Thanh!
Vừa vặn chỉ qua một chiêu, chưa tới một giây đồng hồ, hai bên đã phát sinh một trận quyết đấu chấn động lòng người. Mỗi bên tổn thất một con Triệu hoán thú, nhưng Tiểu Bạch của Bạch Vũ đã nhân cơ hội vọt tới bên cạnh Phượng Dao