Edit: V.O
“Quả nhiên là vận may đến, thoáng chốc đã săn được năm con, linh khí tăng lên không ít chứ?” Tả Vũ vừa hỏi, vừa vui vẻ, phấn chấn thu thập con mồi. Ngoại trừ linh khí, mãnh thú bị bắt giết còn có rất nhiều thứ tốt, cũng không thể lãng phí.
“Tăng 20 điểm. Nhưng vận may ta nói cũng không phải chỉ năm con này.” Bạch Vũ nhìn thoáng qua Tử Kim Cầu, bắt đầu cẩn thận kiểm tra vết tích.
“Ngươi cảm thấy gần đây còn có Quỷ Linh Dương không?” Ánh mắt Tả Viêm sáng lên.
“Đương nhiên. Nếu gần đây không có Quỷ Linh Dương sinh sống, vậy sao nơi này có thể đột nhiên xuất hiện năm con Quỷ Linh Dương?” Bên miệng Bạch Vũ gợi lên một chút tự tin, lần theo dấu vết, cẩn thận đi vào chỗ sâu trong rừng cây tìm kiếm.
Tả Viêm lập tức ngậm miệng không nói, đi theo phía sau nàng. Dấu chân của Linh Dương không có được bao nhiêu liền biến mất toàn bộ, nhưng dấu vết trên thân cây, trên đá vụn sẽ không biến mất nhanh như vậy.
Từ lần trước, toàn bộ trí nhớ cuồn cuộn tràn vào đầu óc, đối với việc truy tìm tung tích mãnh thú, Bạch Vũ bắt đầu trở nên rất có lòng.
Không bao lâu, Nhạc Kỳ Nhân và Tả Vũ cũng đi theo tới, bốn người vén cỏ cây che chắn phía trước lên, nhìn xuống phía dưới một khe núi trơ trụi, một đám Quỷ Linh Dương lười biếng đang gặm cỏ cây chung quanh.
Quỷ Linh Dương trời sinh tính tham ăn, toàn bộ cây cỏ có thể ăn, ngay cả gốc cũng ăn sạch. Nhưng có gặm như vậy cũng không thể ăn hết được một mảng lớn, sẽ không chỉ một, hai con là có thể làm được. Tả Viêm cẩn thận đếm: “Tổng cộng có ba mươi bảy con, trong đó một nửa đều là mãnh thú nhị giai, không dễ xử lý!”
“Quả thật không dễ xử lý.” Bạch Vũ cau mày suy tư: “Không cẩn thận sẽ thả chạy mất mấy con.”
Tả Viêm: “……!”
Chúng ta chỉ có bốn người, không phải bốn mươi người! Vậy mà ngươi muốn một lưới bắt hết chúng nó? Tả Viêm cảm thấy suy nghĩ của hắn có chút theo không kịp Bạch Vũ, Bạch Vũ nói không dễ xử lý cùng với lời nói không dễ xử lý của hắn cũng không cùng một chuyện.
Nhạc Kỳ Nhân không suy nghĩ nhiều như vậy, tín nhiệm Bạch Vũ vô điều kiện, vỗ ngực: “Vũ tỷ tỷ, tỷ cứ an bài, muội cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
“Địa hình khe suối này rất không tệ.” Sóng mắt Bạch Vũ lưu chuyển, chỉ vào hướng lói ra của khe núi: “Sau khi lao xuống, muội và Tả Vũ chặn lối ra duy nhất của khe núi. Tả Viêm phóng hỏa thiêu mảnh rừng này, đừng làm cho chúng nó chạy trốn về bên này.”
“Được, chỉ cần tốc độ nhanh, thì đều chạy không thoát.” Tả Vũ vô cùng đồng ý.
Tả Viêm: “……” Đúng là chạy không thoát, nhưng các ngươi có nghĩ qua giết như thế nào không? Đây là ba mươi bảy con mãnh thú, không phải ba mươi bảy con kiến.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng Nhạc Kỳ Nhân và đệ đệ mình xoa tay hưng phấn, hắn vẫn thức thời nuốt lời này vào trong bụng. Dù sao bọn họ giết không được thì cũng có thể chạy trốn, không có nguy hiểm gì.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện hắn sai rồi, ba mươi bảy con Quỷ Linh Dương ở trong mắt Bạch Vũ thật sự chỉ là ba mươi bảy con kiến!
Sau khi Bạch Vũ lao xuống khe núi, Tiểu Thanh một hơi phóng ra năm lần Bạo Liệt Lưu Hỏa, trong nháy mắt tiêu hao toàn bộ linh khí, biến khe núi hóa thành một mảnh biển lửa! Hơi thở hủy diệt dời non lấp biển, giống như nhấc lên sóng lớn vạn trượng, làm cho hơn một nửa Cự Thú Chi Lâm đều lâm vào chấn động.
Chúng đệ tử săn bắn ở trong rừng chỉ cho rằng là mãnh thú cấp bá chủ xuất động, cuống quít giấu kín hành tung.
Trên núi cao phía xa xa, Vô Trần Cung chủ và Quốc Quân ngũ quốc nhìn thấy núi rừng chấn động, hỏa diễm ngút trời, ánh mắt đều trầm xuống, tràn ngập cảm xúc không nhìn thấu.
Tửu trưởng lão đứng bên dưới bừng tỉnh lại từ trong kinh ngạc, nhìn về phía Thương trưởng lão: “Ngươi thu được đồ đệ tốt, uy lực linh thuật của Bạch Vũ lại tăng thêm không ít, nhất định là ngươi dạy.”
“À…… Quá khen……” Thương trưởng lão thật sự không biết thẹn.
“Thiêu cánh rừng thì thế nào? Có thể bắt được con mồi mới được. Chỉ sợ ngay cả con mồi là ai, Bạch Vũ cũng không rõ!” Bách Lý trưởng lão bỗng nhiên cười lạnh, vẻ lo lắng nơi đáy mắt giống như ác mộng làm da đầu người ta run lên.