Edit: V.O
“Điểm yếu của Thánh Quân không phải là Bạch Vũ sao? Một vạn năm trước đã như thế này, bây giờ vẫn như thế này.” Ám Ưng bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta không thể trơ mắt nhìn Thánh Quân nhảy vào trong bẫy, có cần tập hợp nhân mã ba vực Thanh Vũ, Thanh Linh, Thanh Phong đi giúp Thánh Quân không?”
Ám Lân trừng mắt rất không cao thượng: “Sáng Thế Thần Điện chiếm sáu vực ở Đại Lục Thanh Mộc, chúng ta chỉ chiếm ba vực, phái người đi thì có tác dụng sao? Hơn nữa, ngươi cảm thấy thực lực của Thánh Quân cần chúng ta xông vào giúp người cứu người ở Vực Thanh Trần?”
Hình như Ám Ưng hiểu ra cái gì: “Ý ngươi là nói…”
“Trở lại Vực Thanh Vũ, tập hợp nhân mã ba vực, đi theo Thánh Quân.”
Khóe miệng Ám Ưng co rút, cái này không phải là đang coi Thánh Quân là người tiên phong đi mở đường sao? Nói như vậy, chiến tranh cấp bậc cao ở Đại Lục Thanh Mộc liền chính thức khai chiến!
Hai người bọn họ trở về vô cùng đúng lúc, nhân mã ba Vực đã tập hợp từ sớm, Ám Lân dẫn đầu bọn họ theo sát phía sau Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc đến chỗ nào, càn quét tất cả những thứ cản đường dễ như trở bàn tay, khí thế vương giả sắc nhọn không thể đỡ, sát khí ép người, liên tiếp mấy Vực của Sáng Thế Thần Điện cũng không dám ngăn cản.
Ám Lâm liền dẫn đám người đi theo phía sau chiếm tiện nghi, không hề khiêm nhường, tiện tay tiêu diệt mấy bọn Vực Chủ, hoặc là mấy Trưởng lão gì gì đó.
…
Bạch Vũ bị nhốt ở trong căn phòng kín, không nhìn thấy được ngày hay đêm, mơ hồ không rõ thời gian, nhưng trái lại, Trang Nô xông hương vô cùng đúng giờ, mỗi ngày một lần.
Nàng tính toán, có lẽ nàng đã bị nhốt khoảng năm, sáu ngày, tình trạng thân thể bây giờ của nàng, mỗi lần sử dụng Khô Mộc Phùng Xuân sẽ bị tiêu hao hết linh khí, sau đó phải chờ đến lúc tỉnh lại, khôi phục một chút linh khí, mới có thể sử dụng lại lần thứ hai, chủ yếu mỗi ngày chỉ có thể sử dụng được một lần.
Nhưng cuối cùng, thân thể của nàng cũng bắt đầu chuyển biến tốt, hôm nay gắng gượng dùng Khô Mộc Phùng Xuân hai lần, mỗi ngày hương nhang cũng không thể làm hại nàng được nữa rồi.
Đương nhiên, Bạch Vũ sẽ không để cho người ta phát hiện nội thương của nàng bắt đầu bình phục, mỗi lần xông hương nàng liền cắt nát môi, làm bộ phun ra vài ngụm máu, bình thường không có việc gì thì giả chết nằm trên mặt đất, sau đó yên lặng khôi phục linh khí, tu dưỡng thân thể.
Hôm nay lúc Bạch Vũ lại giả chết nằm trên mặt đất, Mộc Thiên Tịch đến đây, khóe miệng cong cong lộ rõ trong lòng không tệ.
Hắn nắm Bạch Vũ lên rất thương hương tiếc ngọc, khóa chặt nàng ở trước mặt mình: “Những ngày này thế nào rồi?”
Ngươi không nhìn ra sao? Nếu không hai chúng ta đổi lại? Bạch Vũ xoay mặt qua, không nhìn hắn.
Mộc Thiên Tịch nheo ánh mắt đào hoa lại, dùng sức bẻ mặt nàng qua, để cho nàng nhìn thẳng vào mình: “Hôm nay ta tới là muốn nói cho ngươi một tin tốt, những ngày đau khổ của ngươi sắp đến rồi, Dạ Quân Mạc đã tới cứu ngươi.”
“Không phải Dạ Quân Mạc đã đến Đại Lục Xích Hỏa sao, sao có thể trở về nhanh như vậy?”
“Hắn vứt bỏ trái tim hắn, nghe tin liền lập tức trở về cứu ngươi, ta thấy ngươi mới đúng là trái tim của hắn. Có phải vô cùng cảm động đúng không?” Mộc Thiên Tịch tương đối đắc ý, kéo rộng độ cong của miệng.
Vứt bỏ rồi sao? Biết chàng sẽ đến cứu ta, nhưng ta không muốn chàng vứt bỏ. Bỏ qua lần này, còn có cơ hội sao? Trái tim Bạch Vũ gần như run rẩy kịch liệt, nhấc lên vô số gợn sóng.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười mỉa mai, trêu tức trong mắt Mộc Thiên Tịch, nở một nụ cười thật to: “Đương nhiên cảm động, ta biết hắn coi ta quan trọng hơn bản thân hắn không chỉ một lần. Có một nam nhân yêu ta như vậy, ta còn có cái gì không đủ chứ? Tên chó độc thân như ngươi sẽ không biết.”
Nhất thời, nụ cười của Mộc Thiên Tịch không còn: “Ngươi mắng ai là chó?”
“Không phải ta mắng là chó, ta nói ngươi không có tính người! Với tính tình như vậy của ngươi, chắc chắn lấy lão bà cũng sẽ không yêu ngươi?”
“…”
“Vẫn là Dạ Quân Mạc tốt, biết yêu thương ta. Lập tức tới cứu ta khi ta gặp nguy hiểm, ta ngã bệnh cũng sẽ chăm sóc ta, có người ức hiếp liền trở thành chỗ dựa cho ta. Vừa nhìn ngươi đã biết là không có người yêu, chắc chắn là không biết loại cảm giác này.”