Edit: V.O
Núi Phong Linh là một dãy núi dày đặc linh khí, dược liệu khắp nơi, thú dữ cũng có không ít, trước kia có không ít người đi vào trong núi hái thuốc, săn thú, nhưng bởi vì chiến loạn giữa Vực Thanh Linh và Vực Thanh Phong vực, ngọn núi này cũng thay đổi, rất hiếm dấu chân người.
Nơi tỷ thí được bố trí ở chỗ đất trống trên đỉnh núi, hai nhóm người Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Phong cũng đến đây sớm hơn một chút, hai bên Tư Vực Chủ và Lệnh Hồ Vực Chủ vừa thấy mặt, cũng không có sắc mặt tốt gì.
“Tư Vực Chủ đã chuẩn bị để thất bại chưa? Ta nghe nói mười ngày này ngươi không tìm được người xuất chiến, cho nên tìm một Triệu Hoán Sư tới cho đủ số.”
“Lệnh Hồ Vực Chủ nghe nói thật nhiều, lời đồn đãi vô căn cứ cũng thật sự chân thật. Đương nhiên người Bản Vực Chủ chọn lựa cũng là thiên tài trong thiên tài, đợi đánh cho các ngươi kêu cha gọi mẹ, ngươi sẽ biết thôi.”
Hai người mặt đối mặt nói lời hung ác, khí thế cứng rắn, giống như nếu ai yếu đi một phần, chờ đợi sẽ chính là thất bại.
Bạch Vũ nghe bọn họ cãi nhau, tầm mắt tìm tòi ở trên người những người được phái đến của Vực Thanh Vũ, rất nhanh đã phát hiện Ám Ưng và Dạ Quân Mạc.
Hai người khiêm tốn đứng ở phía sau cùng, Dạ Quân Mạc còn cố ý đeo mặt nạ bằng bạc, che ở nửa mặt. Nhưng cho dù là như vậy, khí độ ung dung, quý phái toàn thân cũng làm cho người khác không thể khinh thường, Bạch Vũ nhìn một cái đã nhận ra hắn.
Sóng mắt Bạch Vũ lưu chuyển, đôi mắt như nước sáng trong suốt lóe lên ánh sáng, chống lại đôi mắt như hồ nước sâu thâm thúy của Dạ Quân Mạc, trong mắt tràn ngập vui vẻ, ta biết chàng sẽ đến.
Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười nhạt, Ám Ưng ở một bên rất yên lặng nhìn, hôm nay vốn Thánh Quân không nên tới, nếu không cẩn thận để bại lộ hành tung, Đại Lục Thanh Mộc này sẽ hỗn loạn thành một nồi cháo lẩu.
Nhưng hắn khuyên thật lâu cũng không có tác dụng, hắn còn tưởng rằng Thánh Quân cố ý muốn tới là vì sở hữu của Vực Thanh Linh, bây giờ nhìn lại, rõ ràng chính là đến xem Bạch Vũ.
Hai vị Vực Chủ mắng nhau nửa ngày, rốt cục bắt đầu chính thức tỷ thí. Vì để cho công bằng, trọng tài là hai vị Vực Chủ cùng nhau đảm nhiệm, mười người chiến đấu hai bên tỷ thí một chọi một, thắng được một phần thì một bên đoàn đội chiến đấu còn lại sẽ bị diệt toàn bộ, một bên thắng còn lại mấy người thì sẽ có bấy nhiêu điểm.
Nếu như xuất hiện đều nhau, đoàn đội tham gia chiến đấu bên nào thắng, người đó chính là người thắng.
Vì vậy mấu chốt quyết định thắng bại là chiến đấu đoàn đội, nhưng không có nghĩa là người chiến đấu sẽ không quan trọng. Nếu toàn bộ người chiến đấu đều bị thua, để cho đối thủ lấy được đủ 5 điểm, đoàn đội chiến đấu kia cũng đừng đánh nữa.
“Đầu tiên chúng ta phái người nào ra sân?” Tư Minh hưng phấn sắn tay áo lên, mài đao sèn soẹt hỏi.
Thứ tự xuất chiến là do tự bọn họ sắp xếp, sau khi ra sân mới biết được đối thủ sẽ đi lên là vị nào, nếu như suy đoán không chính xác đối phương sẽ phái người nào cũng chỉ có thể dựa vào may mắn, nếu đúng lúc gặp thuộc tính khắc chế chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
“Ngươi muốn ra sân?” Bạch Vũ nhìn bộ dạng hưng phấn của Tư Minh cũng biết là hắn đã không đợi nổi nữa.
Tư Minh gật đầu liên tục, dù sao hắn vẫn luôn luôn gây họa bị cha hắn giam ở trong nhà, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội đánh nhau quang minh chính đại như vậy, dĩ nhiên hắn không thể chờ đợi.
Tử Như lại một miệng từ chối: “Không được, trận đầu có liên quan đến tinh thần của chúng ta, chỉ có thể thắng không thể thua, vẫn là để ta lên trước.”
Tử Như nói xong, liền lấy roi từ bên hông ra, nói quyết định cho trọng tài, đi lên giữa sân.
Rất đúng dịp, người Vực Thanh Phong phái ra cũng là Đội trưởng, là Mục Dã có thực lực cao nhất trong năm người, một Triệu Hoán Đại Sư hệ Thổ đỉnh cấp, thực lực và danh tiếng đều không hề ở dưới Tử Như, chỉ là danh tiếng không tốt lắm.
Nghe nói hắn hung ác tàn bạo, ngay cả thân ca ca (anh trai ruột) cũng chết ở trong tay hắn.
Mục Dã vừa lên đài, lập tức gọi ra hai con Phách Vương Quy (con rùa) lớn không khác gì con voi, vừa cử động liền khiến cả vùng đất khẽ run rẩy, hung ác xông về phía Tử Như.
Tử Như vung một roi da về phía Mục Dã, gọi Ra Thiên Mộng Bạch Đồn, lồng giam bằng nước rậm rạp, chằng chịt lao thẳng tới Mục Dã.