Edit: V.O
Thủy Qua và Thụ Tinh nhìn nhau một cái, lập tức đã biết bây giờ nên làm cái gì rồi.
Khiến cho mấy con tiểu gia hỏa nghe lời đúng không? Chuyện này rất dễ làm, bọn chúng cũng là mãnh thú, giữa mãnh thú có thể trao đổi, bọn Thủy Qua chỉ cần đe dọa một chút, đám mãnh thú thường sống theo bản năng, không thể không nghe lời.
Đương nhiên, nếu bọn chúng thật sự không nghe hiểu, bọn Thủy Qua cũng mong còn không được, như vậy là có thể ăn hết.
Vì thế, Bạch Vũ nằm ở phía sau cả buổi chiều, ba con mãnh thú đã tội nghiệp khuất phục Bạch Vũ, bò đến bên cạnh Bạch Vũ, cọ góc váy của nàng, run run, dùng mọi cách lấy lòng.
Bạch Vũ vô cùng ngạc nhiên, thì ra chỉ số thông minh của mãnh thú không thấp như nàng nghĩ, có lẽ mấy con dã thú này vốn chỉ là mãnh thú cấp 2, cấp 3, mãnh thú cấp bá chủ ngoài cấp 5 đều sẽ không quá ngốc.
Thủy Qua và Thụ Tinh cũng buồn rầu, ra vẻ bọn nó đe dọa quá độ, chỉ một buổi chiều, ba con đã tình nguyện nghe lời rồi. Bởi vậy bọn nó không thể ăn.
Bạch Vũ vỗ vỗ đầu ba con mãnh thú, cho từng con trong chúng một miếng thức ăn mãnh thú thích, loại đồ ăn này bình thường là dùng khi săn mãnh thú, dùng để làm mồi dụ, có thể suy ra sức hấp dẫn của nó với mãnh thú.
Sau khi dễ dàng thuần phục mãnh thú, Bạch Vũ không sốt ruột đi tìm Vệ Hỏa, nhàn nhã tự tại ở sau núi như trước, buổi tối trở về ngủ, tới ngày thứ hai, lại mang theo một ít thức ăn cho bọn chúng ăn.
Ngẫu nhiên còn tìm Vệ Phong muốn mấy con mãnh thú cấp thấp yếu ớt cho Thủy Qua và Thụ Tinh, dù sao mãnh thú đã đồng ý cho bọn nó không còn, cũng phải bồi thường một chút.
Chỉ chớp mắt đã chín ngày trôi qua, luôn luôn không thấy động tĩnh của Bạch Vũ.
Vệ Mộc có chút lo lắng hỏi: “Tình huống bên kia của Vương Hậu thế nào rồi?”
“Còn có thể như thế nào? Mười ngày, dieendaanleequuydoon – V.O, ngay cả chúng ta cũng khó có thể thuần phục một con mãnh thú, huống chi là nàng ta.” Vệ Hỏa khinh thường nói.
Vệ Phong trầm ngâm nói: ” Vài ngày nay Vương Hậu đều ở sau núi, ngoại trừ làm chút đồ ăn, chỉ muốn mấy con mãnh thú cấp thấp để ăn, cái gì cũng không làm.”
Như vậy hoàn toàn không có khả năng thuần phục mãnh thú.
Mắt thấy thời gian sắp đến, nếu ngày mai Vương Hậu thất bại mà về, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cảm thấy Vương Hậu sẽ không dễ dàng cúi đầu như Vệ Hỏa.
“Lão Đại, cho dù ngày mai Vương Hậu thất bại, ngươi cũng đừng quá phận.” Vệ Mộc khuyên bảo, bảo người ta thuần phục mãnh thú trong vòng mười ngày hoàn toàn chính là làm khó dễ.
Vệ Hỏa lạnh lùng lườm Vệ Mộc một cái: “Ngươi theo bên kia? Ba người chúng ta cùng nhau nhiều năm như vậy, ngươi lại vươn cánh tay ra ngoài? Vương Hậu vừa tới, ngươi lại muốn chân chó đi theo đúng không? Ghét sơn trại này rồi hả?”
“Không, ta không có ý này.” Vẻ mặt Vệ Mộc đau khổ, không biết nên giải thích thế nào.
“Ngày mai kêu tất cả mọi người đến, bao gồm nhóm người hầu, chúng ta hãy xem bản lĩnh của vị Vương Hậu này ở trước mặt mọi người.” Vệ Hỏa cười lạnh nói.
Là khiến Vương Hậu mất mặt trước mặt mọi người? Vệ Phong cảm thấy có chút không ổn, nháo như vậy cũng thật sự chính là trở mặt, Vệ Hỏa chắc chắn Vương Hậu thật sự có thể nuốt khẩu khí này, ăn nói khép nép đến dỗ nàng ta sao?
Cho dù nói như thế nào, ngày thứ hai rất nhanh đã đến, bởi vì chính đường quá nhỏ, không làm gì được, Vệ Hỏa dẫn theo người ở toàn bộ sơn trại tới phía sau núi.
Phía sau núi có một lôi đài đơn sơ, chuyên dùng để cho mọi người cùng nhau luận võ, cũng là dùng kiểm nghiệm mức độ mãnh thú có phục tùng không.
Sau khi mãnh thú bị thuần phục, bình thường sẽ dùng nó tỷ thí với Triệu hoán thú cùng loại, phục tùng chân chính là tuyệt đối không lùi bước trong lúc chiến đấu.
Mọi người ngồi vây quanh cạnh lôi đài, tất cả mọi người biết hôm nay chính là ngày Vương Hậu biểu diễn thuần phục mãnh thú, đều tò mò chờ.