Edit: V.O
Bạch Vũ để cho Nhạc Kỳ Nhân ở lại chăm sóc hai người, dẫn đám người Tả Viêm, Tả Vũ xuống núi.
Dưới chân núi, một đám người thờ ơ, lạnh nhạt như ẩn như hiện chung quanh khu rừng, Tòng Nguyệt Cầm mặc một bộ bạch y, kiêu căng vuốt đầu tóc bạc của mình, giống như một con Khổng Tước cao ngạo đứng ở nơi đó. Theo sau còn có một nữ tử hắc y và một nam nhân cười híp mắt.
“Tòng Nguyệt Cầm, ngươi bao vây đỉnh Vô Danh là có ý gì?” Trong mắt Bạch Vũ là một mảnh âm lãnh.
“Hừ, người của đỉnh Vô Danh các ngươi tự tiện xông vào Chủ Điện, còn vô lễ với ta, ta tới là muốn một cái công đạo.” Tòng Nguyệt Cầm đúng lý hợp tình đổi trắng thay đen.
Bạch Vũ nổi trận lôi đình, vung ra một đạo Lưu Hỏa: “Hoang đường! Bị thương là người của đỉnh Vô Danh ta, còn dám trả đũa, ngươi muốn chết!”
Thân hình Tòng Nguyệt Cầm bạo lui, bắn ra Vô Ảnh Kiếm Khí.
Hai cỗ lực lượng nháy mắt va chạm trên không trung, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong nháy mắt, một cỗ sát khí thế không thể đỡ nổ tung, thổi quét núi rừng, nhất thời, mọi người ẩn núp trong rừng không thể chạy trốn, bị gió thổi trúng, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Tròng lòng Tòng Nguyệt Cầm lộp bộp một chút, uy lực linh thuật của Bạch Vũ mạnh hơn so với lần đầu tiên giao thủ rất nhiều, bây giờ mới qua bao lâu? Quả thực đáng giận!
Nàng ta căm tức chửi ầm lên: “Hôm nay không phải bổn cô nương đến đánh nhau với ngươi, thức thời thì lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không, ta sẽ sai người hủy đi đỉnh Vô Danh của ngươi!”
Nàng ta vung tay lên, đệ tử đỉnh Kinh Lôi và Dược Thiện Đường đều đi ra từ trong rừng, xoa xoa tay nhìn Bạch Vũ: “Còn không ngoan ngoãn dập đầu? Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường, hoặc là chịu thua, hoặc là tất cả mọi người ở đỉnh Vô Danh đều trở thành tàn phế!”
“Còn có bọn ta, bởi vì các ngươi quấy rầy mà sư tỷ Thủy Vân Thanh của chúng ta đúc ra linh khí bị hỏng rồi, hôm nay đỉnh Vô Danh phải cho bọn ta một cái công đạo!” Nữ tử hắc y cũng lạnh lùng mở miệng, mặt lạnh như sương nhìn chằm chằm Bạch Vũ.
Bạch Vũ liếc nhìn nàng ta một cái, nhìn về phía nam tử híp mắt: “Ngươi thì sao? Cũng muốn tới đòi một cái công đạo?”
” Ta cũng không phải đến gây phiền phức, đỉnh Bạo Tuyết chúng ta nghe nói đỉnh Vô Danh chọc hai vị thủ tịch đệ tử, đến đây nhìn xem có cần giúp đỡ hay không. Chúng ta với sư huynh Túc Khải Lâm đúng là rất hòa thuận.” Vẻ mặt hắn mang theo nụ cười, cười đến ngay cả mắt cũng đều không thấy.
Bạch Vũ cười nhạo một tiếng, hiền lành? Hiền lành chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Rõ ràng là ba người này không mượn sức được nên mới cứng rắn.
“Nếu ta không có ý định cho một cái công đạo thì sao?” Bạch Vũ lạnh lùng hỏi.
“Một kiếp này của đỉnh Vô Danh, chúng ta đã không thể giúp được gì, chúng ta sẽ đứng ngoài quan sát thật tốt.” Nam tử đỉnh Bạo Tuyết buông tay, đương nhiên không phải thật sự đứng ngoài xem, mà là bao vây đỉnh Vô Danh, không cho bất cứ người nào chạy đi.
“Không cho một cái công đạo nghĩa là đỉnh Vô Danh không muốn tồn tại rồi.” Tòng Nguyệt Cầm khinh thường cười lạnh. Nữ tử hắc y cũng dùng ánh mắt âm tàn, vẻ mặt hèn mọn giống như vậy.
Bạch Vũ dùng sức nắm chặt năm ngón tay, nắm đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Nhân mã ba bên cùng lúc đến gây phiền phức, có rất nhiều người. Cho dù nàng có thể chạy thoát, đệ tử khác của đỉnh Vô Danh cũng không thể chạy thoát. Dạ Quân Mạc còn đang bế quan, kỳ thật chỉ cần đánh thức hắn thì tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng ngay lúc này quấy rầy đến hắn sẽ rất hại thân thể. Bạch Vũ không muốn quấy rầy Dạ Quân Mạc, cũng không muốn mỗi lần đều phải dựa vào hắn tới cứu.
Tả Vũ nhịn không được quát: “Các ngươi vây công đỉnh Vô Danh, giết hại đồng môn, không sợ trưởng lão trách phạt sao?”
“Ha ha, ngươi đang nói đùa sao? Ta là thủ tịch đệ tử, giáo huấn một, hai sư đệ, sư muội không phục dạy dỗ, ai dám lắm miệng?” Tòng Nguyệt Cầm không cho là đúng cười to.
Nữ tử hắc y cũng lạnh lùng nói: “Sư tỷ Thủy Vân Thanh ra lệnh cho bọn ta thì chỉ cần vâng theo là được, Đỉnh chủ cũng không có ý kiến, trưởng lão lại càng không.”