Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 684: Rời khỏi Vực sâu 2

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chọn tập

Edit: V.O

“Ca ca, đây là Vực sâu sao? Thật lớn! Còn lớn hơn Vương thành Ám Dạ!” Hai mắt Mộ Vũ vụt sáng lên, nhìn hoang mạc mênh mông vô bờ, mặt trời nóng rực nướng mặt đất, dường như muốn nướng khô tất cả mọi thứ trên mặt đất.

“Ừ.” Mộ Bạch gật đầu, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy toàn cảnh Vực sâu, cảm thấy trong lòng rộng mở, thông suốt, chỉ là hơi lớn một chút, bọn họ đã đi   hơn ba giờ, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, giống như vùng Vực sâu hoang vu không có bờ cuối.

“Ca ca, chúng ta đi về hướng này, không sai đó chứ?” Mộ Vũ ôm Tiểu Hồ, mềm mại hỏi.

“Hẳn là không sai, ca có bản đồ lộ tuyến ở Vực sâu, bên kia là một thành lớn của Đế Quốc, Dạ Giang Thành. Chỉ là ít nhất chúng ta còn phải đi hai ngày nữa.” Mộ Bạch nói.

“Lâu như vậy à?” Mộ Vũ buồn bực nói thầm, tựa vào người Mộ Bạch, lấy một cái ô lớn giống như các đình nghỉ mát từ vòng tay trữ vật ra che trên, rót linh lực vào thân Linh Lung Kim Hồ, bắt đầu thăng cấp cho nó.

Đợi đến khi Linh Lung Kim Hồ sắp hoàn thành thăng cấp, bọn họ cũng đã đến Dạ Giang Thành.

Dạ Giang Thành giống như Vương Thành phồn hoa náo nhiệt, người người lui tới trước cửa thành, rất nhiều xe kéo chờ vào thành.

Tuy rằng rất ít người ngoài có thể đi vào Vực sâu, nhưng giữa các thành lớn của Ám Dạ Đế Quốc giao thương mua bán vô cùng thường xuyên, thương nhân và Triệu hoán sư nhiều vô số.

Đến gần cửa thành, Mộ Bạch thu Hắc Ám Ma Long lại, Hắc Ám Ma Long là Triệu hoán thú hệ Hỏa có tính chất hủy diệt hắc ám vô cùng hiếm thấy, càng không cần nói còn là tuyệt phẩm, nếu để cho người thấy, đoán cũng đoán ra là đào thải.

Mộ Bạch gắt gao kéo tay Mộ Vũ, lặng lẽ lẫn vào trong đám người di chuyển vào trong thành.

“Ôi, ai không có mắt, dieendaanleequuydoon – V.O, dám đạp lão tử?” Một hán tử lưng đeo đại đao tức giận cúi đầu, nhìn Mộ Vũ bên cạnh.

Có rất nhiều người vào thành, Mộ Vũ chen lách trong đám người, không cẩn thận một cái đã đạp vào chân một đại hán.

Mộ Bạch lập tức kéo muội muội ra phía sau, ngưỡng mặt nghiêm túc nhìn đại hán vẻ mặt dữ tợn, lạnh nhạt nói: “Chúng ta không cố ý.”

“Không cố ý thì coi như qua hả?” Đại hán quắc mắt nhìn bọn họ trừng trừng, có chút tham lam sờ sờ cằm: “Hai tiểu gia hỏa các ngươi da mịn thịt mềm, là thiếu gia, tiểu thư nhà ai đúng không? Cha nương các ngươi đâu? Đi lạc?”

Mặt Mộ Bạch thay đổi, muốn dọa nạt? Một Triệu hoán Linh chủ lại dám hoành hành ngang ngược ở Dạ Giang Thành như vậy?

“Không, bọn họ ở trên tửu lâu bên kia.” Mộ Bạch bình tĩnh nói càn.

Đại hán nheo mắt lại: “Phải không? Các ngươi đạp ta, có phải nên kêu cha mẹ các ngươi lấy chút bồi thường ra?”

Mặt Mộ Bạch lạnh xuống: “Ngươi bị ta đạp đứt chân sao, còn muốn bồi thường?”

“Khốn kiếp, hai tiểu gia hỏa không biết trời cao đất rộng, cũng dám nói chuyện như vậy với ta, muốn chết sao?” Đại hán giận tím mặt.

Người chung quanh đều tự giác rời xa chỗ này, nhìn ánh mắt đại hán tràn ngập   hèn mọn, một đại nam nhân, còn là Linh chủ, lại làm khó dễ hai hài tử, thật sự là không biết liêm sỉ, nhưng bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì.

Đại hán này cũng không phải là dễ chọc, ca ca của hắn ta chính là Thành Chủ Dạ Giang Thành. Ở trong Dạ Giang Thành này, đại hán này chính là một tên ác bá, người muốn động đến hắn ta cũng phải suy nghĩ một chút có thể chọc được hay không.

“A, Dạ Cẩu Hùng, ngươi đang làm gì đó? Ngay cả người thường cũng không đánh lại, đã lưu lạc đến ăn hiếp hai hài tử rồi hả? Chậc chậc, ca ca ngươi mà biết nhất định sẽ rất đau lòng.” Một giọng nói bất cần đời từ đàng xa bay đến.

Chọn tập
Bình luận
× sticky