Edit: V.O
“Dù sao chuyện này rất kỳ quái, ta phải quay về hỏi thử, rốt cuộc là sao lại thế này.” Viêm Hạo Thiên nói xong, trở về đỉnh Xích Diễm.
Bạch Vũ có chút lo lắng nhìn lá thư chằm chằm, ngồi xuống bên cạnh Dạ Quân Mạc: “Chàng cho là vì sao Viêm Võ Đế lại muốn kết hôn với sư phụ ta? Hắn đối với ta sư phụ là thật tâm sao?”
“Nàng sợ sư phụ nàng bị lừa?” Dạ Quân Mạc dịu dàng ôm hông của nàng.
Bạch Vũ tựa vào trên người Dạ Quân Mạc: “Không đến mức bị lừa gạt, nếu sư phụ ta đã đồng ý, nhất định đã hiểu rõ Viêm Võ Đế. Nhưng Viêm Hạo Thiên cũng không có nghe nói, hình như Viêm Võ Đế không nói chuyện này cho người khác biết, có phải có chút không quá thành tâm hay không?”
“Muốn biết có phải là hắn không thành tâm lấy sư phụ nàng hay không, xem Đại hội săn bắn lần này sẽ biết. Nếu hắn dẫn sư phụ nàng đến tham gia Đại hội, thì nói lên hắn thật lòng thật dạ.” Dạ Quân Mạc thản nhiên trấn an.
“Cũng đúng, hẳn là Quốc Quân ngũ quốc cũng sắp đến, nếu sư phụ đến đây, đến lúc đó hỏi bà ấy một chút thì sẽ biết.” Bạch Vũ lập tức bình thường trở lại, lại vội vàng làm đồ ăn cho Tiểu Thanh.
Dạ Quân Mạc lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng bận rộn, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười cưng chiều, sủng nịch.
Không biết Ám Ưng vào phòng khi nào, đi đến phía sau hắn nhỏ giọng nói: “Thánh Quân, Ám Lân gởi thư.”
Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống: “Chuyện gì?”
“Chín vực Đại lục Thanh Mộc thì đã có bảy vực bị Sáng Thế Thần Điện cướp đi, còn sót lại hai vực Thanh Linh, Thanh Vũ, vực Thanh Linh cũng sắp không chống đỡ được, Ám Lân hi vọng người có thể nhanh chóng tự mình đi một chuyến.” Ám Ưng cung kính bẩm báo.
Khuôn mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương, hơi thở trên thân đột nhiên lạnh xuống.
Đại lục Thanh Mộc là một trong Bát Đại Thế Giới, cũng là địa bàn Sáng Thế Thần Điện và Ám Dạ Đế Quốc tranh đoạt hết lần này đến lần khác gần một ngàn năm, một khi để cho Sáng Thế Thần Điện khống chế được Đại lục Thanh Mộc, những đại lục khác mà Ám Dạ Đế Quốc có được sẽ không thể nối liền một mảnh, rất dễ dàng bị bao vây, tiến công, tiêu diệt, tuyệt đối không thể để mất Đại lục Thanh Mộc.
Nhưng nếu bây giờ hắn rời đi, Bạch Vũ phải làm sao bây giờ?
Lần trước tử sĩ ám sát thất bại, sẽ không xong dễ dàng như vậy là xong. Hắn có đi cũng phải dẫn theo Bạch Vũ cùng đi, nhưng Bạch Vũ sẽ đi cùng hắn sao?
Lãnh mâu sâu như biển của Dạ Quân Mạc rũ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn gõ từng chút từng chút lên mặt bàn. Sau một lúc lâu, lạnh lùng mệnh lệnh cho Ám Ưng: “Nói với Ám Lân, để cho Tô Lăng Dung trấn thủ, ta sẽ mau chóng đến đó.”
Trong lòng Ám Ưng lộp bộp một chút: “Thánh Quân, người không đi? Đại lục Thanh Mộc đối với chúng ta rất quan trọng……”
“Đi xuống!” Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn hắn. Ám Ưng giật mình một cái, tất cả một bụng lời khuyên bảo đều nuốt trở vào.
Ngày hôm sau, Bạch Vũ đang đút đồ ăn cho Tiểu Thanh, kiểm tra tình hình tu luyện của Tiểu Bạch, Viêm Hạo Thiên mặt đen đã trở lại.
“Đã tra rõ ràng là chuyện gì xảy ra?” Bạch Vũ tò mò hỏi.
Viêm Hạo Thiên phụng phịu nói: “Chỉ sợ Phụ vương ta thật sự muốn lấy sư phụ ngươi, nhưng là đại thần Viêm Võ và dòng họ Hoàng thất không có một ai, không có một người nào đồng ý, cho nên bọn họ mới phong tỏa tin tức.”
Bạch Vũ nhíu mày: “Vì sao không đồng ý? Sư phụ ta có gì không tốt? Ngại bộ dạng của bà già sao? Chỉ cần ta làm một chén Canh Hồi Xuân là có thể khiến cho sư phụ ta trẻ hơn so với cha ngươi.”
“Không phải tuổi tác có vấn đề. Sư phụ ngươi không có gì không tốt, chính là các đại thần cảm thấy có người tốt hơn so với sư phụ ngươi.” Vẻ mặt Viêm Hạo Thiên: “Bọn họ muốn liên hôn với Tây Trần, hi vọng Phụ vương ta có thể lấy Trưởng công chúa Tây Trần, tỷ tỷ của Tây Trần Quận Vương.”
Bạch Vũ nghi ngờ một chút, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt. Nghe nói Tây Trần muốn tính toán giúp đỡ cho Tòng Nguyệt Cầm, nếu lúc này Viêm Võ và Tây Trần liên hôn, lần Đại hội săn bắn này, ngược lại Tây Trần sẽ giúp Viêm Võ, giúp đỡ cho Tả Khưu Lan.
Tỷ suất Tả Khưu Lan thắng lợi sẽ được gia tăng rất lớn.