Edit: V.O
Vực Thanh Linh, ngoài cửa thành, Dạ Quân Mạc đứng chắp tay, lạnh nhạt nhìn thành trì mới vừa được xây dựng lại, Ám Lân mặc một bộ bạch y theo sau lưng hắn, ưu nhã thở dài: “Nếu người đã tới, tại sao không tự tay tặng lễ vật cho nàng ấy, có nhất thiết phải uổng công vô ích tìm người đưa đi không?”
Dạ Quân Mạc lạnh lùng liếc Ám Lân một cái: “Ngươi thật sự không hiểu sao?”
Sớm muộn gì Bạch Vũ cũng phải xuất hiện ở trước mặt mọi người ở Ám Dạ Đế Quốc, hắn cần phải tạo ra thế lực cho nàng, để cho nàng có đủ lực ảnh hưởng và chiến công, tiến nhập vào thượng vị của Đế Quốc.
Phái người tặng quà cho nàng chính là tỏ thái độ tốt nhất, hắn nhìn trúng nàng, hắn sẽ là chỗ dựa cho nàng!
Ngược lại, nếu hắn tự mình đi thì sẽ phiền phức, thứ nhất là không ai biết hắn, hắn còn phải tốn sức chứng minh thân phận của hắn, thứ hai hắn tặng quà cho Bạch Vũ ở trước mặt mọi người, quá mức ân sủng, không khác nào dựng Bạch Vũ thành một cái bia, để cho năm vị Vương của Đế Quốc biết, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho Bạch Vũ.
Dĩ nhiên, Ám Lân hiểu ý định của Dạ Quân Mạc, lại cố ý làm bộ như không biết: “Ta thấy người ngại phải gặp giáp tặng cho nàng ấy phải không? Ta nghe nói Vực Thanh Vũ tặng cho nàng ấy dược liệu 3000 năm, ngay cả Tẩy Linh Quy Nguyên Thủy, Tư Vực Chủ cũng tặng đi. Người tặng thứ đồ rách kia, không có một chút đáng tiền, người chắc chắc Bạch Vũ sẽ thích sao?”
“Nàng sẽ thích.” Dạ Quân Mạc nhàn nhạt bỏ lại một câu, cũng không để ý đến Ám Lân, đi thẳng vào trong thành.
Ám Lân nhìn bóng lưng của Dạ Quân Mạc, lông mày nhếch lên: “Không chắc đâu, thứ đồ chơi kia có kịch độc!”
Dạ Quân Mạc không lên tiếng, khóe miệng nhếch lên không dễ dàng phát hiện.
Xúc xắc tinh tế ghép đậu đỏ, tương tư nhập cốt, chàng biết chăng?
Người khác không biết những lời này, hắn còn không biết sao? Vị diện nàng chuyển thế, hắn cũng từng đi qua, thời gian vạn năm, chỉ vì tìm kiếm nàng mà sinh ra, nàng không nói tương tư hắn ra miệng mà nói.
…
Bạch Vũ nhìn đồ trong hộp, lúc này ngẩn ngơ một lúc, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Mọi người rướn cổ lên cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, đó là một chuỗi vòng tay, là dùng hạt đậu đỏ (*) xâu thành một cài vòng tay, mỗi một viên lớn nhỏ giống nhau, hình dáng mượt mà, giống như thoa một loại nước sơn bóng loáng lóe sáng, còn khéo léo, xinh xắn động lòng người hơn so với bảo thạch, dùng Vô Ảnh Thủy Tinh Ti tỉ mỉ xâu chuỗi, làm thành một cái vòng tay.
(*)Bây giờ mới hiểu tại sao lại dùng đậu đỏ để ví thơ, bởi vì ‘cây đậu đỏ’ còn được gọi là ‘cây tương tư’.
Mọi người có chút không hiểu gì hai mặt nhìn nhau, Thánh Quân tặng lễ vật như vậy tới là muốn biểu đạt ý gì? Đồ chơi này không những không quý trọng còn có kịch độc, chẳng lẽ là tặng cho Bạch Vũ độc dược phòng thân? Hay là tùy tiện mua một đồ trang sức đeo tay tặng tới…
Bọn họ không nghĩ ra, nhưng làm sao cũng không biết nghĩ đến chẳng qua là Dạ Quân Mạc mượn vật này để biểu đạt ý tương tư.
Thánh Quân đối với bọn họ mà nói tựa như ngôi sao trên bầu trời, khoảng cách quá xa, ngay cả thấy cũng chưa từng được nhìn thấy. Đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy Bạch Vũ cũng chưa từng nhìn thấy, Thánh Quân sẽ nhớ nàng mà tặng cho nàng một chuỗi vòng tay tương tư sao? Đừng có nói đùa.
“Vực Chủ, Thánh Quân còn phái thuộc hạ nói với người một câu.” Khuôn mặt nam tử mặc giáp đen đến tặng quà nghiêm túc nói.
“Cái gì?”
Quân sĩ mặc giáp đen nhìn chung quanh, chợt tạo ra một đạo kết giới, ngăn cách âm thanh, nhanh chóng nói một câu ở bên tai Bạch Vũ: “Thánh Quân nói, vòng tay này là đích thân người làm.”
Bạch Vũ bất giác nở nụ cười, gương mặt nổi lên một mảnh rặng mây đỏ, cắn môi, cầm vòng tay từ trong hộp lên, đeo vào cổ tay của mình: “Trở về nói với Thánh Quân, lễ vật chàng tặng, ta rất thích.”
“Vâng.”
Bạch Vũ vuốt vòng tay tương tư trên cổ tay, giống như một con Hồ Điệp bay múa trở về trên chỗ ngồi, không nén được cười trộm.
Mọi người không biết rốt cuộc Thánh Quân nói với Bạch Vũ cái gì, nhưng nhìn bộ dạng vui mừng như cô gái nhỏ trong nhà của Bạch Vũ, biết có lẽ nhất định là chuyện tốt.
Tư Minh không vui tiến tới bên cạnh Bạch Vũ: “Ngươi thật sự thích vật này như vậy sao? Không những không đẹp còn không có tác dụng, làm sao so được với đồ cha ta tặng tới chứ?”