Edit: V.O
Hôm nay, có lẽ là lúc đề phòng lỏng lẻo nhất ở Phủ Vực Chủ, Tô tiểu thư đã sắp xếp tất cả mọi thứ ổn thỏa cho kế hoạch này, bây giờ, vẫn còn thiếu một bước cuối cùng.
Kỳ Hải cười lạnh đi tới mép giường của Bạch Vũ: “Vực Chủ, ngươi còn ổn không?”
Bạch Vũ vứt chăn, cảm giác rất nóng, mơ mơ màng màng nhìn Kỳ Hải đi tới, hơi cau mày: “Ai cho ngươi vào đây? Đây là phòng ngủ của ta!”
“Xem ra ngươi còn chưa say đến mức đầu óc hôn mê, nếu không sẽ không dễ chơi.” Kỳ Hải cầm một ly nước trà nguội ở trên bàn lên, vẩy lên mặt Bạch Vũ không chút khách sáo.
Nhất thời, Bạch Vũ bị đổ cho ướt sũng, tỉnh táo lại không ít: “Kỳ Hải, ngươi làm càn!”
Nàng giơ tay lên muốn đánh ra một chưởng, lại phát hiện nàng không thể sử dụng linh khí, linh mạch bị phong bế. Một luồng nhiệt chạy tán loạn đến tứ chi trăm mạch, khiến cho cả người nàng khó chịu.
“Lúc này làm càn? Còn tốt hơn chuyện chờ đợi ngươi đấy.” Kỳ Hải lạnh lùng vung tay lên, hai đệ tử trẻ tuổi sau lưng liền cười nhe răng tiến lên, níu lấy cánh tay Bạch Vũ.
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút: “Ngươi muốn làm gì?”
“Bây giờ Vực Chủ rất khó chịu đúng không? Đương nhiên là Bổn Trưởng lão muốn tốt cho ngươi, muốn cho ngươi thoải mái một chút.”
Thử lạp —— (tiếng chửi mắng)
Hai người đã xé y phục của mình ra, lộ ra lồng ngực, hưng phấn xé rách áo khoác ngoài của Bạch Vũ.
Bạch Vũ có cảm giác giống như mình đang bị nướng ở trên lửa, cả người nóng đến khó chịu, da nóng hầm hập chuyển thành màu đỏ hồng, hai tay liều mạng giãy giụa chạm vào bộ ngực lạnh như băng của hai người, trong nháy mắt cảm thấy nhiệt nóng tiêu tan, có một loại cảm giác không thể kìm nén được muốn dánh sát vào.
Tâm Bạch Vũ cũng lạnh, nhất định là nàng đã trúng độc! Còn trúng phải mị độc thâm hiểm nhất!
Máu của nàng là bách độc bất xâm, độc này lại bá đạo khiến cho nàng không thể khống chế, phong tỏa linh mạch của nàng, chỉ có thể là một trong những kịch độc mà thiên hạ không có thuốc nào chữa được, Yên Chi Tuyết!
“Ngươi hạ độc ta!” Bạch Vũ dùng hết sức lực đẩy hai người ra, căm hận nhìn chằm chằm Kỳ Hải.
Ly rượu Kỳ Hải đưa cho nàng, hương hoa hồng nhàn nhạt kia, chính là mùi thơm đặc biệt của Yên Chi Tuyết.
“Bây giờ mới phát hiện, không cảm thấy đã chậm rồi sao? Khả năng tự kiềm chế của ngươi rất không tệ, đáng tiếc trúng loại độc không có thuốc nào chữa được, rất nhanh ngươi sẽ chủ động nhào lên bọn họ. Lão phu không vội, một mặt phóng đãng của Vực Chủ sẽ được truyền đi rất nhanh.” Trong mắt Kỳ Hải tràn đầy nham hiểm, sắc bén.
“Vô sỉ!” Bạch Vũ giùng giằng dường như muốn xông ra cửa, lại bị Kỳ Hải bắt trở lại.
“Cho dù ngươi có mắng chửi, người mất đi trong sạch thì Thánh Quân cũng sẽ không đặt ở trong mắt nữa, mặc kệ ngươi dùng cách gì để dụ dỗ Thánh Quân, cũng không còn cơ hội! Ngươi chết, Tô tiểu thư sẽ có cơ hội, chỉ có nàng ấy mới xứng với Thánh Quân.” Một tay Kỳ Hải túm lấy Bạch Vũ ném xuống đất, nhìn về phía hai đệ tử.
“Hai người các ngươi còn không nhanh một chút, chậm quá làm gì?”
“Vâng!” Một người lập tức lấn thân lên phía trước, thật sự xé y phục của Bạch Vũ ra. Đây chính là Vực Chủ, mỹ nhân tuyệt sắc như thần, chỉ sợ cả đời này chỉ có cơ hội lần này, làm sao có thể bỏ qua?
Bạch Vũ cắn nát đầu lưỡi, đau đớn khiến cho nàng duy trì được một chút tỉnh táo, lấy chủy thủ Ngọc Kim Cương ra từ trong nhẫn Bách Vũ ra, đâm một đao vào ngực nam tử nhào lên.
Nhất thời, máu tươi văng ra tung tóe, vẩy đầy trên đất, người nọ trợn to hai mắt, ngẹo đầu, lập tức tắt thở.
Mặt tên còn lại bỗng chốc trắng không còn một giọt máu, không biết là sợ hay là tức giận. Nói thế nào thì hai người bọn họ cũng là Triệu Hoán Sư, vậy mà bị một nữ nhân tay trói gà không chặt giết chết ở dưới tình huống này, thật là hoang đường!
Kỳ Hải giận tím mặt: “Phế vật, ngay cả một nữ nhân cũng không đối phó được! Ngươi còn không nhanh một chút, đợi lát nữa có người tới sẽ nhìn thấy!”