Edit: V.O
Bạch Vũ ở một bên thình lình mở miệng: “Tiếp tục đánh nữa cũng không có kết quả, không bằng hai bên đều lui một bước, lấy thứ khác làm tiền đặt cược đi?”
Toàn bộ nhân mã hai bên nhất tề nhìn về phía Bạch Vũ, Tư Vực Chủ nhíu mày: “Ngươi là ai?”
“Người qua đường, tùy tiện đưa ra một lời đề nghị mà thôi.” Bạch Vũ cười tủm tỉm nhún nhún vai: “Nếu các ngươi cảm thấy không tốt, thì cứ tiếp tục đánh.”
“Ngươi cảm thấy lấy gì làm tiền đặt cược là được?” Lão giả âm u hỏi.
“Đủ để phục hồi Vực Thanh Linh lại thành nguyên dạng như trước đây.”
Đề nghị này vừa được nói ra, hai bên đều không có ý kiến gì khác, rất nhanh hai vị Vực Chủ đã đạt thành hiệp nghị,hai bên mỗi bên cử ra năm người, cấp bậc không thể vượt qua Triệu Hoán Đại Sư, phân chia thi đấu đơn lẻ từng người và thi đấu đoàn đội để quyết định thắng thua.
Mười ngày sau đó, tỷ thí ở trên núi Phong Linh, giao giới của Vực Thanh Linh và Vực Thanh Phong.
Nếu Vực Thanh Vũ thua, phải nhường lại Vực Thanh Linh. Nếu Vực Thanh Phong thua, chẳng những phải rời khỏi Vực Thanh Linh, mà còn phải lấy ra 8 vạn tinh thể.
Sau khi ước chiến, lão giả liền dẫn theo thủ hạ mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Tư Minh vẫn đứng lui ở bên cạnh Tư Vực Chủ mới tò mò mở miệng: “Lão đầu kia còn là Vực Chủ của Vực Thanh Phong – Lệnh Hồ Hùng?”
“Đúng, chính là hắn.” Tư Vực Chủ tức giận gõ nhẹ đầu của Tư Minh: “Cha và hắn nói chuyện nửa ngày như vậy, ngươi nghe không hiểu sao?”
Tư Minh vô tội xoa đầu: “Cha luôn nhốt con ở trong nhà, làm sao con có thể biết được những người này?”
Tư Vực Chủ trừng mắt, nhìn về phía Bạch Vũ.
Khi Tư Vực Chủ phát hiện Ám Ưng đứng ở bên cạnh Bạch Vũ, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, kinh ngạc không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tư Minh hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt khác thường của cha hắn, cười hì hì giới thiệu với Tư Vực Chủ: “Cha, đây chính là hai người con đã cứu mà con nói. Vị cô nương này gọi là Bạch Vũ, vị này gọi là……”
“Ám Ưng.”
“Đúng, Ám Ưng. Cha không biết tình huống ngay lúc đó có bao nhiêu là khẩn cấp, lửa đều đã đốt tới bọn họ, may mắn nhi tử của người trí dũng song toàn, hành động nhanh chóng, thực lực cao cường, đại phát thần uy xua ngọn lửa đi, cứu bọn họ……”
Tư Minh lải nhải miêu tả cảnh tượng ngay lúc đó nguy hiểm đến mức nào, hắn dũng mãnh như thần đến mức nào. Tư Vực Chủ nghe được suy nghĩ tốt đẹp của nhi tử đến mức muốn hộc máu, cho dù thực lực của cô nương này không được tốt lắm, nhưng Ám Ưng ở nơi đó, còn cần Tư Minh cứu sao?
“Được rồi, nếu là khách ngươi mời về, thì phải chiếu cố người ta cho tốt. Vừa vặn trong nhà còn có khách quý, cùng nhau vào đi.” Tư Vực Chủ không sinh ra lưu luyến nổi cắt đứt tự kỷ của Tư Minh, dẫn Tư Minh, Bạch Vũ và Ám Ưng vào phủ Vực Chủ.
Đi qua tiền viện đầy phế tích, rất nhanh bọn họ đã đi vào trong trang viên thanh tĩnh tao nhã, tiếng nước chảy róc rách chảy qua núi giả có tạo hình kỳ lạ, bốn người vòng qua vài nhà thuỷ tạ, sau đó đi vào trong một gian nhà chính hoa lệ.
Trong đại sảnh, đàn hương phiêu dật, mặt sau bình phong lưu ly, Dạ Quân Mạc mặc cẩm bào màu đen tao nhã lạnh nhạt ngồi ở phía trên ghế mềm.
“Thuộc hạ gặp qua đại nhân.” Tư Vực Chủ gần như đi chưa được mấy bước, đến gần chỗ cửa thì đứng lại, cung kính hạ bái.
Tư Minh nhìn thấy sửng sờ, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy cha của hắn có vẻ mặt cung kính như thế, phục hồi tinh thần lại nhanh chóng bái theo.
“Đây là nhi tử của thần – Tư Minh, dẫn đến cho đại nhân nhìn qua.”
Dạ Quân Mạc nâng đôi mắt trong suốt, lạnh lẽo lên, lạnh nhạt hỏi: “Xử lý mọi chuyện xong rồi?”
“Vâng, Vực Thanh Phong ước chiến với chúng ta trên núi Phong Linh, chúng ta thắng, bọn họ phải bỏ đi Vực Thanh Linh, thuộc hạ cảm thấy đó là một cơ hội tốt.” Tư Vực Chủ kiên định cắn răng.
Áp lực trầm trọng trong phòng làm cho lòng Tư Vực Chủ hốt hoảng, mỗi lần yết kiến Thánh Quân hắn đều cảm thấy rét lạnh thấu xương. Cho dù Thánh Quân không làm gì, nhưng vương giả uy nghi trời sinh trên người đều làm cho người khác không dám sinh ra một chút bất kính.