Edit: V.O
Hai người đi ra cánh rừng, mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết thấy Túc Khải Lâm đều là một bộ muốn khóc, trưởng lão tới đón Túc Khải Lâm đã đến, thông báo hắn bị loại cũng đã được phát ra.
Túc Khải Lâm không có mất mát quá mức, vẫn cười khanh khách như trước gật đầu với bọn họ, dùng động tác tay để dặn dò bọn họ một chuyện.
Bạch Vũ dẫn theo đồng đội của mình, chuẩn bị rời đi, Tả Vũ giật mình trừng lớn mắt: “Như vậy là coi như xong rồi sao? Mặc kệ người của đỉnh Bạo Tuyết?”
“Túc Khải Lâm làm người không tệ, linh khí của hắn đã lấy được, không cần phải hung hăng dọa người.” Bạch Vũ cười vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tả Vũ đành phải nhún nhún vai rời đi theo Bạch Vũ.
Sau khi đoạt được linh khí của Túc Khải Lâm, linh khí của Bạch Vũ đã gần 5500 điểm, tuyệt đối là nhiều nhất trong mọi người, người duy nhất có tư cách so với nàng cũng chỉ có Tả Khưu Lan.
Nàng không cố ý đi tìm Tả Khưu Lan, ngược lại dẫn người di chuyển khắp nơi trong Cự Thú Chi Lâm, cố gắng tránh gặp mặt với Tả Khưu Lan.
Nhạc Kỳ Nhân cắn bánh bao Bạch Vũ đưa cho, nháy mắt: “Vũ tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn trốn tránh Tả Khưu Lan, tỷ đánh không thắng hắn sao?”
“Ta có thể thắng, nhưng mấy người các muội thì không chắc.” Bạch Vũ bất đắc dĩ buông tay.
Đệ tử trong tay Tả Khưu Lan nhiều hơn so với nàng, thực lực cũng cao hơn một đoạn lớn, nếu thật muốn quyết một trận tử chiến, đương nhiên nàng không thành vấn đề, nhưng khả năng bọn Nhạc Kỳ Nhân bị loại sẽ là một con số lớn.
Cho nên nàng không muốn quyết đấu cùng Tả Khưu Lan, dù sao chỉ còn không đến ba ngày nữa thì Đại hội sẽ kết thúc, chỉ cần trôi qua ba ngày này, nàng sẽ thắng, cần gì nhất định phải phí sức lực đi quyết chiến cùng người nào đó.
Hơn nữa, còn có một Thủy Vân Thanh chưa bị loại, ai biết nàng ta đang ở chỗ tối nào đó để làm gì?
Ngộ nhỡ lúc nàng và Tả Khưu Lan bận đánh nhau, để cho Thủy Vân Thanh ở một bên ngư ông đắc lợi, nàng ta sẽ may mắn!
Lúc Bạch Vũ di chuyển khắp nơi, Thủy Vân Thanh đã không còn ở chỗ tối, nàng ta chủ động tới tìm Tả Khưu Lan, yêu cầu hợp tác.
Tả Khưu Lan cười lạnh: “Lá gan của ngươi rất lớn, dám một mình tới tìm ta, ngươi không sợ hiện tại ta sẽ loại ngươi?”
“Ngươi sẽ không. Tòng Nguyệt Cầm bị xoá tên, Túc Khải Lâm bị loại, linh khí trong tay Bạch Vũ đã vượt qua 5000, cho dù ngươi cầm linh khí của ta cũng không thể sánh bằng Bạch Vũ. Ngươi muốn thắng, chỉ có thể loại bỏ Bạch Vũ, ta có thể hợp tác với ngươi cùng nhau đối phó nàng ta.”
Trong ánh mắt của Tả Khưu Lan hiện lên một chút khinh thường: “Không cần. Ta sẽ đường đường chính chính quyết đấu với Bạch Vũ, không cần ngươi phải nhúng tay.”
“Nàng ta đã là Triệu Hoán Sư đỉnh giai, ngươi xác định có thể thắng được nàng ta?” Thủy Vân Thanh châm chọc hỏi.
Trong lòng Tả Khưu Lan đột nhiên nhảy lên một chút: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn là Triệu Hoán Sư cao giai duy nhất trong hàng tứ đại thủ tịch đệ tử, cũng là đệ tử duy nhất có được hai con Triệu Hoán Thú tam giai, thực lực của hắn so với tứ đại trưởng lão mà nói đều không chút thua kém.
Đối với Đại hội lần này, hắn rất có lòng tin, vừa vặn cấp bậc của hắn cũng đã áp chế được những người khác, ỷ vào đệ tử của hắn lại là nhiều nhất, thủ tịch đại đệ tử không phải là hắn thì chẳng còn ai.
Nhưng hắn không nghĩ tới Bạch Vũ lại vượt qua hắn, hơn nữa còn ở trong ba thắng ngắn ngủi này.
Đỉnh giai, hắn cố gắng ba năm cũng chưa thể có một chút đột phá cảnh giới, Bạch Vũ lại làm được nhanh như vậy, làm cho hắn vô cùng mất mát. Hắn quá rõ ràng sự chênh lệch giữa đỉnh giai và cao giai, hắn bắt đầu có chút dao động đối với sự tự tin của mình.
Thủy Vân Thanh không nhắc lại nữa, nàng ta nhìn thấy Tả Khưu Lan đã bị dao động, lạnh lùng nhếch môi nói: “Chỉ còn thời gian ba ngày, ngươi phải mau chóng tìm được Bạch Vũ. Ta có thể nói vị trí hiện tại của nàng ta cho ngươi, mai phục đánh bất ngờ khiến nàng ta không thể đề phòng, ngươi cảm thấy như thế nào?”