Edit: V.O
Tòng Nguyệt Cầm thích rất nhiều nam tử, hơn nữa Liễu Trường Phong dịu dàng tuấn tú hợp với khẩu vị của nàng ta, là người nàng ta thích nhất hai năm nay.
Nghe nói Liễu Trường Phong không biết khi nào thì mới có thể tỉnh lại, Tòng Nguyệt Cầm nhất thời nổi trận lôi đình, hận không thể giết chết Bạch Vũ ngay tại chỗ: “Bạch Vũ, ngươi thật to gan, dám hạ độc thủ nặng đối với sư huynh như vậy! Lòng của ngươi sao lại ngoan độc như thế?”
Bạch Vũ nhíu mày: “Tòng sư tỷ bị hồ đồ rồi sao? Ta và Liễu Trường Phong chính là đang quyết đấu.”
Quyết đấu sinh tử tự chịu, đừng nói Liễu Trường Phong trọng thương phát bệnh, hôn mê bất tỉnh, cho dù mất mạng cũng chỉ có thể trách chính hắn học nghệ không thông, như thế nào cũng coi như không đến trên đầu Bạch Vũ.
Tòng Nguyệt Cầm bị nghẹn nói không ra lời, giận sôi lên chỉ vào Bạch Vũ rống giận: “Tốt! Rất tốt! Lần này là ngươi thắng! Nhưng ngươi đừng nghĩ như vậy là xong, Liễu Trường Phong thua, còn có ta! Ta muốn cùng ngươi……”
Hai chữ quyết đấu còn chưa nói ra, giống như một tiếng tiếng sấm trách cứ dừng ở trong tai mọi người.
“Câm miệng! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Một nữ tử cấm phất trần trong tay, mặc y phục màu trắng ngồi ngay ngắn trên một con Ngũ Sắc Mi Lộc (con nai) mà đến.
Khuôn mặt bà ta trầm tĩnh, không có một tia biểu tình, trên người có một loại khí chất siêu phàm thoát tục, giống như một vị trưởng bối uy nghiêm, làm cho người ta không tự chủ được sinh lòng cung kính, không dám có một tia vượt qua.
Trong lòng Bạch Vũ vừa động, cũng có loại cảm giác nhìn thấy trưởng bối, nhưng vị trưởng bối này làm cho nàng cảm giác không có một chút hiền lành.
“Sư phụ, sao người lại tới đây?” Sắc mặt Tòng Nguyệt Cầm trắng bệch, cuống quít tiến lên nghênh đón.
Bách Lý trưởng lão liếc nhìn nàng ta một cái, không thèm đáp lại, lập tức đi tới chỗ Bạch Vũ, ánh mắt lợi hại nhìn Bạch Vũ từ trên xuống dưới, như là đang nhìn một con mồi đang giãy dụa.
“Ngươi chính là Bạch Vũ?” Bà ta lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nói có một tia khinh miệt cao cao tại thượng.
Mâu quang Bạch Vũ lạnh lùng: “Ngươi là Bách Lý trưởng lão?”
“Láo xược! Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với sư phụ ta, biết bà là trưởng lão còn không làm lễ?” Tòng Nguyệt Cầm tức giận không kiềm được trách cứ.
Bách Lý trưởng lão vung phất trần, ngăn lại Tòng Nguyệt Cầm, lộ ra một chút ý cười với Bạch Vũ: “Ngươi rất không tệ, chỉ tiếc mũi quá nhọn, khó có thể lâu dài.”
Thần sắc Bạch Vũ không thay đổi, một chút u quang ở đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, cũng không đáp lời.
Bách Lý trưởng lão cũng không tính nghe Bạch Vũ trả lời, dẫn đám người Tòng Nguyệt Cầm và Bách Lý Vân Diễm rời đi.
Tòng Nguyệt Cầm đi theo Bách Lý trưởng lão một đường không nói gì về tới Dược Thiện Đường, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Sư phụ, vừa rồi vì sao người ngăn con quyết đấu với Bạch Vũ? Con có thể giết chết nàng ta!”
Bách Lý trưởng lão ngồi ngay ngắn ở phía trên bồ đoàn, không vui nhíu mày: “Ngươi còn không biết ngươi sai ở chỗ nào sao? Ngươi là một thủ tịch đệ tử lại đi khiêu chiến với một đệ tử mới nhập môn, cho dù thắng thì thế nào? Ngươi còn mặt mũi sao? Nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi hiện tại là thăng cấp thực lực, sang năm sẽ bắt đầu trận đấu săn bắn của Vô Trần Cung, mục tiêu của ngươi là trở thành thủ tịch đại đệ tử! Về phần Bạch Vũ, muốn giết nàng ta rất đơn giản, để cho nàng ta sống thêm một thời gian ngắn nữa cũng không sao.”
Tòng Nguyệt Cầm nghe được bốn chữ trận đấu săn bắn, sắc mặt lập tức thay đổi, cung kính nói: “Vâng, sư phụ, là con đã quên mất.”
“Là ta bảo ngươi đi đối phó nàng ta, cũng trách ta. Nhưng tính tình của ngươi cũng nên sửa lại, động một chút liền tức giận, thật sự quá mức xúc động.”
“Vâng, đệ tử ghi nhớ lời sư phụ dạy.”
“Đi xuống tu luyện cho tốt đi.” Bách Lý trưởng lão vẫy vẫy tay, để cho nàng ta lui ra, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Bách Lý Vân Diễm đứng một bên không nói lời nào: “Ngươi có ý kiến gì không?”
Bách Lý Vân Diễm khẽ ngẩng đầu, “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, chất nữ không nóng nảy.”