Thượng Quan Vân Trần sầm mặt lại, mắt trực tiếp nhìn mọi người của Đế Quốc Bóng Tối tiến đến tấn công không hề khách khí, hắn cũng vội vàng kết hợp với mọi người phía sau phản kích.
Hầu như toàn bộ lực lượng tinh anh của Sáng Thế Thần Điện hắn đều mang đến, đối đầu với người Bạch Vũ cho nên cũng không thua gì.
Nhưng Bình Tây thành vốn là địa bàn của Đế Quốc Bóng Tối. Đế Quốc Bóng Tối nhiều người, số lượng Tôn Chủ khá nhiều, năm vị Tôn Chủ đánh không thắng một vị Đại Đế, mười vị thì sao? Ở một thời điểm nào đó dùng được chiến thuật biển người là rất hay.
Bạch Vũ tự mình ra tay, đối mặt với Thượng Quan Vân Trần, ngũ hệ triệu hoán thú thần uy vô cùng, ai có thể chống đỡ.
Thượng Quan Vân Trần hoảng hốt, miễn cưỡng đối phó với Bạch Vũ. Trưởng lão và tộc trưởng bên cạnh không ngừng phát ra tiếng kêu thảm, hắn cũng không cách nào đi cứu.
Hắn sốt ruột vô cùng, điều khiển ba con kỳ lân thú cũng mất thăng bằng, không ngừng phạm sai lầm.
Lúc mới bắt đầu, thực lực còn có thể ngang nhau với Bạch Vũ, thời gian càng dài, hắn càng không có sức.
Người của Sáng Thế Thần Điện cũng liên tục bại lui, một trận chiến đánh năm ngày, tình huống chiến cuộc bắt đầu nghiêng về một bên.
“Bạch Vũ, nàng thật sự không để ý đến tánh mạng hài tử của nàng?” Thượng Quan Vân Trần cuống lên, uy hiếp lung tung.
Bạch Vũ lườm một cái, một chưởng xông thẳng đánh tới. Lúc Thượng Quan Vân Trần phong bế phạm vi tòa tháp, nàng lập tức biết ngay Thượng Quan Vân Trần chẳng qua là đang gạt nàng. Nếu như Mộ Vũ thật sự xảy ra chuyện, hắn lại ngăn cản tin tức truyền tới à? Để cho nàng hỏi rõ không phải càng tốt hơn sao.
Thượng Quan Vân Trần vung cây thương bằng bạc ra, hào khí ngất trời, đánh tan một chưởng của Bạch Vũ, trong lòng lại nóng vội vô cùng. Hắn muốn đột phá vòng vây nhưng không làm được, chỉ có thể không ngừng thúc giục Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên nghe được Thượng Quan Vân Trần bị Bạch Vũ nhốt trong thành không trốn ra được, thầm mắng hắn ngu xuẩn, đến lừa gạt người mà cũng không biết, có điều Bạch Vũ bây giờ không dễ lừa nữa rồi.
Thời gian năm ngày này, độc trên người ả cũng đã thanh trừ gần hết, trước tiên chỉ có thể để Dạ Quân Mạc và hai đứa nhóc sang một bên, ả phải đi ra ngoài giúp Thượng Quan Vân Trần. Đây là trận chiến cuối cùng, hầu như hai bên đều đã dốc toàn bộ lực lượng, bên nào thua, chính là thất bại hoàn toàn.
Ngọc Ưu Liên đi tới tầng thứ chín của bảo tháp chín tầng, yên lặng điều động linh khí, đánh vào đỉnh tháp, đồng thời báo cho Thượng Quan Vân Trần. Thời điểm chế tạo bảo tháp chín tầng phong ấn cũng rất tốt, người ở bên trong tuyệt đối không có cách nào mở bảo tháp đi ra được, trừ khi có người ở ngoài hỗ trợ.
Thượng Quan Vân Trần nghe được Ngọc Ưu Liên muốn ra ngoài, vui mừng khôn xiết, lập tức mở đỉnh tháp, cánh cửa ra duy nhất.
Thân bảo tháp cao vút chín tầng mây rung động một hồi, phát ra tiếng sấm rền vang, hai bên đang giao chiến lao nhao liếc mắt, chỉ thấy đỉnh tháp thật cao chậm rãi mở ra một cái cửa.
Ngọc Ưu Liên ở trong tháp nhìn không thấy chính xác vị trí cửa ra, toàn bộ tầng thứ chín đều bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, nhưng nàng có thể cảm giác được linh khí tản ra từ một nơi nào đó mà trốn chạy ra ngoài.
“Chính là chỗ đó.” Ngọc Ưu Liên lập tức bay ra.
Ầm.
Một ngọn lửa màu xanh lam từ sau ả lao thẳng tới, nhiệt độ nóng đến mức có thể đốt người thành tro bụi chỉ trong nháy mắt. Ngọc Ưu Liên phản ứng cực nhanh, phất tay đánh một chưởng linh khí lên trên ngọn lửa.
Ngọn lửa màu xanh lam nổ tung trong không gian, đốm lửa bay tung tóe đầy trời, khuấy lên một luồng khói xám mờ mịt.
Ngọc Ưu Liên không dám làm liều, ả đang bay nhanh trên không trung đột nhiên bị đánh rơi xuống. Ả quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Quân Mạc xuất hiện ở cửa ra của tầng chín, đôi mắt yêu kiều bỗng nhiên thu lại: “Dạ Quân Mạc, ngươi làm sao tới được đây?”
Mấy ngày này lúc nào ả cũng theo dõi Dạ Quân Mạc. Dạ Quân Mạc vì để tránh đụng vào cơ quan, căn bản không hề dịch chuyển vị trí, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện, nàng hiển nhiên không phát hiện hắn là làm sao đến đây được.
“Ngươi không phải muốn đi ra ngoài à? Vừa hay ta cũng không muốn ngốc nghếch mà tiếp tục ở lại đây.” Dạ Quân Mạc bình thản nói.