Edit:V.O
Trên đầu quái vật có cái sừng dài, bộ dạng giống như một con thằn lằn to lớn, bộ mặt xấu xí đến dọa người, nước miếng chảy ra giống như axit đậm đặc ăn mòn mặt đất. Bạch Vũ nhìn thấy một con Triệu hoán thú không biết tên, rốt cục hiểu được vì cái gì nàng lại cảm thấy Minh Độc Vương nhìn quen mắt.
”Ngươi là người Bắc La!” Thị vệ ở bên người Bắc La Quận vương, bởi vì ở thanh lâu cùng người khác tranh giành tình nhân bị đánh mù mắt, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không nghĩ tới hắn lại chạy đến biên cảnh Đông Nhạc làm thổ phỉ.
Khó trách hắn có khả năng trong một thời gian ngắn tạo ra một thế lực cường đại như vậy, nguyên lai người sai sử phía sau màn chính là Bắc La Quận quốc!
Giết chết Đông Nhạc Quận Vương, giúp đỡ Chu gia thượng vị, lại dùng nhược điểm để uy hiếp Chu gia nghe lời, kể từ đó, không đánh mà thắng có thể đem Đông Nhạc làm của riêng. Vì có thể bảo đảm có thể tập kích Quận Vương, bọn họ đại khái đã bố trí thật lâu, cùng Chu gia cấu kết hẳn là cũng không phải ngày một ngày hai.
Minh Độc Vương có chút kinh ngạc nâng mi, “Ngươi nhận ra ta? Vậy ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể diệt khẩu!”
Quaí vật diện mạo đáng sợ cơ hồ trong nháy mắt tiến đến trước mặt Bạch Vũ, tiểu Thanh theo bản năng co rụt lại, Triệu hoán thú Tam giai uy áp rõ ràng có hiệu quả áp chế rất mạnh. Móng vuốt của quái vật nhằm đúng ngay vào mặt Bạch Vũ mà chụp lại, ngọn lửa của tiểu Thanh cũng đồng thời bắn ra, biến đại sảnh lung lay sắp đổ trở thành một biển lửa.
Bạch Vũ lập tức lui về phía sau, chỉ cảm thấy một cỗ cuồng phong gào thét xẹt qua bên người. Ngọn lửa của tiểu Thanh cùng lực lượng to lớn của quái vật nghênh diện chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, biển lửa bị làn sóng khí mạnh mẽ thổi cho thất linh bát lạc (kẻ đây người đó, nằm rải rác) lan rộng ra.
Tiểu Thanh kêu thảm thiết một tiếng, sức chịu đựng hao tổn hơn phân nửa, nhưng móng vuốt sắc bén vẫn gắt gao ôm lấy đầu của quái vật không buông. Quái vật nóng nảy hất đầu, nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng ngọn lửa của tiểu Thanh, một mảng lớn da trên lưng bị tổn thương, làm cho sức chịu đựng của nó chậm rãi giảm xuống, nhưng sức chịu đựng hơn 20 điểm khiến cho nó coi thường tổn thương mà địa nguyên chân hỏa gây ra.
Thật mạnh! Đây là thực lực của Triệu hoán thú Tam giai sao? Bạch vũ cắn răng, nâng tay, một đạo Lưu Hỏa đánh vào con mắt của quái vật.
”Triệu hoán thú của ngươi không tồi, đáng tiếc nó vẫn không cứu được ngươi.” Bạch Vũ còn chưa ra tay, một chưởng của Minh Độc Vương như tia chớp bổ tới.
Bạch vũ sợ hãi, cuống quít chuyển qua hướng Minh Độc Vương, nhưng đã muộn. Minh Độc Vương là Triệu hoán sư, một Triệu hoán sư chân chính, tốc độ vượt xa Bạch Vũ, dễ dàng tránh thoát được ngọn lửa của Bạch Vũ, một chưởng đánh vào trước ngực Bạch Vũ.
Bạch Vũ bị đánh bật ra ngoài, rơi trên đống phế tích, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi. Minh Độc Vương tiến đến gần nàng, tự tay bóp chặt lấy cổ của nàng, “Dám xông vào địa bàn của ta còn quấy nhiễu đến long trời lỡ đất, coi như ngươi không tồi.”
Con ngươi lạnh lùng của Bạch Vũ lóe ra tử quang nhìn chằm chằm vào hắn, không có một tia bối rối, bình tĩnh giống như ngưng tụ băng tuyết, lộ ra sát ý đến tận xương.
Rống ——
Quái vật đột nhiên phát ra một tiếng rống giận thê lương, cắn một ngụm cho tiểu Thanh tan thành tro bụi, nhưng đôi mắt của nó cũng bị tiểu Thanh liều chết mổ cho mù.
Bạch vũ nâng tay vung ra một đạo Bạo Liệt Lưu Hỏa, nhằm vào trên mặt Minh Độc Vương.
”Không biết tự lượng sức mình!” Minh Độc Vương khinh thường cười lạnh, gần trong gang tấc có thể bắn trúng sao? Hắn không chút để ý tránh né, lại đột nhiên phát hiện hắn không thể động đậy, cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch, có ngốc cũng biết hắn đã bị trúng độc. Là thời điểm bị trúng chiêu, hắn không thể ngồi dậy, hắn hiện tại chỉ hy vọng Triệu hoán thú của hắn có thể tới cứu hắn.
Đáng tiếc quái vật của hắn bởi vì mắt mù mà va chạm lung tung. Hắn lại không giống Bạch Vũ cùng tiểu Thanh đã đến cảnh giới tâm ý tương thông, đạo Lưu Hỏa này đánh ra hắn tránh không khỏi.