Edit: V.O
Bạch Vũ khinh thường nhếch môi: “Ta có gì mà không dám? Thứ ta muốn còn chưa lấy đi, đương nhiên phải quay lại.”
Thượng Quan Vân Trần hừ lạnh một tiếng: “Ít làm bộ làm tịch, ta bị lừa một lần thì sẽ không lại bị ngươi lừa lần thứ hai!”
Ba con Kỳ Lân được gọi ra trong nháy mắt, chạy như bay đến.
Thụ Tinh không kiên nhẫn tống ra trăm ngàn sợi cây mây, đùng đùng đánh qua. Thủy Qua vẫn chưa ăn no, mở ra miệng lớn bổ nhào tới một con cắn xé. Tuy nói Triệu Hoán Thú không chết được, nhưng thịt trên người là thật, có thể gặm được một khối thì một khối.
Bạch Vũ kéo Dạ Quân Mạc một đường chạy như điên, đi về hướng phòng trung tâm.
Thượng Quân Vân Trần bị hai con mãnh thú ngăn cản, tức giận sôi lên: “Ta mới là chủ nhân của các ngươi, các ngươi lại dám giúp đỡ người ngoài!”
“Ta không nhận.” Thụ Tinh bĩu môi: “Rõ ràng ngươi chính là kẻ địch.”
“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy, lần trước không cắn chết ngươi, lần này nhất định phải cắn chết.” Thủy Qua tự nhiên gật đầu.
Thượng Quan Vân Trần không muốn nói cái gì, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đã sớm trốn thoát không còn bóng dáng, muốn đuổi theo đã không còn kịp rồi.
Hắn ta nhìn về hướng Bạch Vũ chạy trốn, tức giận trên mặt rất nhanh đã bình ổn, trong mắt không có nửa điểm nôn nóng, ẩn ẩn thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối.
…
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc vì tránh né bị lần theo dấu vết, cố ý chọn một con đường cực kỳ phức tạp. Tuy bây giờ nàng đã đến gần phòng trung tâm, nhưng toàn bộ bốn phía lại đều là lối rẽ, Bạch Vũ cẩn thận cân nhắc một lúc lâu mới xác định nên đi bên nào.
Bá – –
Bỗng nhiên, một thanh loan đao (loại đao cong) từ góc rẽ bổ ra, Bạch Vũ bất ngờ không kịp đề phòng, diendanlequydon – V.O, Dạ Quân Mạc tay mắt lanh lẹ kéo nàng ra phía sau, loan đao bổ vào khoảng không.
Người tới từ trong bóng râm đi ra, mắt ưng mũi ngang, ba con Triệu Hoán Thú – giống sói hung tàn theo sát phía sau.
Thuộc hạ của Thượng Quan Vân Trần – Tam Đường chủ, không nổi danh, nhưng là một người độc ác, một Triệu Hoán Vương Giả sơ cấp, hắn ta cũng vào được!
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thay đổi, trong nháy mắt đánh ra bốn ngọn lửa màu lam, bay vụt về phía ba con Cuồng Lang và Đường chủ.
Trái tim Đường chủ mắt ưng cầm loan đao đập mạnh, lập tức né tránh. Hắn ta đã từng nhìn thấy Dạ Quân Mạc, Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, một trong hai Thần Hoàng duy nhất trên đời này, hắn ta cũng không dám đỡ ngọn lửa Dạ Quân Mạc phóng tới, lập tức né tránh.
Nhưng uy lực của ngọn lửa cực kỳ nhỏ hơn so với tưởng tượng của hắn ta, ngược lại bởi vì né tránh, mất đi tiến công trước tiên.
Bạch Vũ đã gọi Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Trảm Nguyệt ra, phát ra tiến công nhanh hơn sói của hắn ta, Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ ầm ầm trong thông đạo chật hẹp. Hai bên vách tường đều bị vụ nổ phá hủy, nam tử mắt ưng có chút kích động dẫn dắt Triệu Hoán Thú của chính mình lao ra ngọn lửa, lại bị móng vuốt sắc bén của Tiểu Bạch đập vào mặt.
Phách Thiên Liệt, bạo kích!
Nhất thời, một con cuồng lang kêu thảm thiết không ngừng, sức chịu đựng chỉ còn lại chưa tới một thành, trên người còn bị Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh làm bị thương, không qua vài giây liền hao hết sức chịu đựng.
Vẻ mặt nam tử mắt ưng nghiêm trọng lên, vừa mới giao thủ, Cuồng Lang của hắn ta đã chết mất một con, có chút không ổn.
“Giết con Bạch Hổ kia cho ta!” Hắn ta quyết đoán hạ lệnh.
Soàn soạt soàn soạt – –
Hai con Cuồng Lang lập tức điên cuồng cắn xé trên người Tiểu Bạch, một móng vuốt của Tiểu Bạch chém ra, vết thương chồng chất gần như sắp hao hết sức chịu đựng.
Cuồng Lang ở phía sau đuổi theo không rời, kiên quyết muốn chưởng thêm một chưởng nữa, chưởng chết Tiểu Bạch.
Ngay lúc chưởng phong của bọn nó quét đến Tiểu Bạch, một cái Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt, nháy mắt kéo sức chịu đựng của Tiểu Bạch lại ba thành, miệng vết thương nhanh chóng phục hồi như cũ.
Nam tử mắt ưng tái mặt, chưởng phong đảo qua Tiểu Bạch, vẫn không thể nào đuổi theo, Tiểu Thanh phun ra tường lửa ngăn cản bọn chúng.