“Sử tỷ bớt giận, nhiệm vụ của ngươi hôm nay là phụ trách bố trí ổn thỏa cho đệ tử mới tới, xin mời không nên lầm chính sự.” Tả Viêm đột nhiên chắn trước mặt Tòng Nguyệt Cầm, cung kính khuyên bảo.
“Câm miệng!” Tòng Nguyệt Cầm đang nổi nóng, vung một cái tát vào mặt Tả Viêm, “Ngươi là một đệ tử ngoại môn, chỉ là một hạ nhân thấp hèn, còn dám quản chuyện của ta?”
Sắc mặt đám người Bạch Vũ đều thay đổi, Tả Viêm không làm sai chuyện gì, đánh người ta một cái tát ở nơi đông người, cũng quá quá đáng.
Tả Vũ cực kỳ hoảng sợ, lập tức tiến lên, “Ca ca!”
Tả Viêm dùng ánh mắt ngăn hắn lại, quay đầu vẫn cung kính như cũ nói với Tòng Nguyệt Cầm: “Xin sư tỷ bình tĩnh một chút.”
Tòng Nguyệt Cầm đánh ra một cái tát, cơn tức trong lòng cũng tiêu không ít, tỉnh táo lại cũng biết không nên làm việc quá mức. Sư phụ chọn nàng ta tới tiếp đãi đệ tử mới, nàng ta lại đắc tội tất cả mọi người, truyền đi cũng không tốt.
Nhưng nàng ta cũng không có hứng thú cho đệ tử mới tới sắc mặt tốt. Nàng ta là người Bắc La, trong hàng ngũ đệ tử lần này ngay cả một người Bắc La cũng không có, duy nhất chỉ có một mình Bắc Thần Phong nghe nói là đã bị Bạch Vũ giết chết, ngay cả Vương thành Bắc La Quận Quốc cũng bị Bạch Vũ tiêu diệt.
Nhớ tới mối hận diệt quốc, lửa giận trong lòng Tòng Nguyệt Cầm liền bốc từ dưới lên, tức giận đến mức gần như muốn hộc máu.
“Ngươi đã muốn quản như vậy, chuyện an bài cho bọn họ liền giao cho ngươi xử lý.” Tòng Nguyệt Cầm cắn răng ném chuyện này cho Tả Viêm, quay sang, âm trầm nhìn Bạch Vũ, ánh mắt sắc bén tràn ngập uy hiếp.
“Bạch Vũ, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi trôi qua tốt đẹp! Nếu ai dám qua lại thân thiết với ngươi, chính là đối địch với ta! Một người ta cũng sẽ không buông tha!” Nàng ta xoay người rời khỏi quảng trường, vài nam tử vây quanh sau lưng nàng ta lập tức rời đi theo, lúc gần đi còn hung tợn trừng mắt liếc Bạch Vũ.
Những đệ tử khác trên quảng trường giống như sợ đụng tới vật bẩn thối lui thật xa, không có chút nào muốn tiếp xúc với Bạch Vũ. Tiếng Tòng Nguyệt Cầm nói câu kia lúc gần đi cũng không nhỏ, bọn họ cũng không tính vì một người mới tới là Bạch Vũ mà đối địch với Tòng Nguyệt Cầm.
Ngay cả mấy đệ tử trong đám đệ tử mới cũng không tự chủ được tạo ra một khoảng cách với Bạch Vũ, vừa tới đã đắc tội một thủ tịch đệ tử, còn tiếp tục sống trong Vô Trần Cung hỗn loạn như thế nào? Bọn họ không thích Tòng Nguyệt Cầm bá đạo, nhưng không muốn dính vào Bạch Vũ dẫn đến phiền toái.
Chỉ có Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra đứng ở bên cạnh nàng.
Bạch Vũ nhìn Viêm Hạo Thiên, “Sao ngươi lại không tránh xa một chút?”
Viêm Hạo Thiên không chút để ý híp mắt, “Bản thái tử muốn qua lại với ai thì sẽ qua lại với người đó, ngươi nhìn thuận mắt hơn so với Tòng Nguyệt Cầm kia. Ngươi rốt cuộc là đắc tội nàng ta ở chỗ nào? Rõ ràng chính là nàng ta tới tìm ngươi gây phiền toái.”
“Ai biết?” Bạch Vũ buồn bực trừng mắt, nàng cũng cảm thấy phản ứng của Tòng Nguyệt Cầm có chút thái quá, mới nói có hai ba câu liền phát hỏa lớn như vậy.
“Tòng Nguyệt Cầm là người Bắc La, hơn nữa còn là đệ tử thủ lĩnh của Bắc La. Ngươi phá hủy Bắc La Quận Quốc, bây giờ tất cả đệ tử Bắc La đều đang tìm lối thoát, gia nhập phe cánh của những quốc gia khác, không ai quyết tâm một lòng ủng hộ một quốc gia bị diệt, địa vị của nàng ta xuống dốc không phanh, ngươi nói ngươi có đắc tội nàng ta hay không?” Tả Viêm lạnh nhạt giải thích.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, “Nói như vậy chẳng phải là ta đã đắc tội tất cả đệ tử Vô Trần Cung đến từ Bắc La?”
“Vậy ngươi cho là gì. Hôm nay, những người đi theo bên cạnh Tòng Nguyệt Cầm đều là người Bắc La, tên mặt chữ điền Không Đồng Dục kia là nhi tử của Không Đồng thừa tướng Bắc La, cha hắn chết ở hoàng cung Bắc La, ánh mắt hắn nhìn ngươi hận không thể đại tá bát đồng (chém thành tám mảnh) ngươi.” Tả Vũ tức giận nói.