Edit: V.O
Dạ Quân Mạc đạm mạc đứng cách Bạch Vũ không xa, khoanh tay mà đứng, hơi thở cô tịch,lãnh túc (lạnh lẽo, nghiêm túc) trên người lộ ra cảm giác áp bách cường đại, làm người ta kính sợ từ trong đáy lòng.
“Mạc Điện.” Mọi người cung kính hành lễ, không dám có một chút qua loa. Vị Mạc Điện này giống như tên của hắn, lãnh mạc (lạnh nhạt, tờ ơ) tới cực điểm, toàn thân đều bao phủ vẻ thần bí nói không nên lời.
Các đệ tử Vô Trần Cung rất ít khi nhìn thấy hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều có cảm giác so với nhìn thấy Cung chủ còn hồi hộp hơn, hơi thở cường đại kia làm cho người ta có loại cảm giác mình ở trước mặt hắn nhỏ bé như cát bụi, sợ hãi xâm nhập vào linh hồn làm cho da đầu bọn họ run lên, động tác đều cứng ngắc.
Dạ Quân Mạc chậm rãi xuyên qua bọn họ, mắt lạnh đảo qua hoa đăng trong tay Tả Khưu Lan và Sa Hoằng: “Tặng hoa đăng?”
Hai người gật đầu, Tả Khưu Lan kỳ quái trả lời: “Không biết Mạc Điện có gì chỉ giáo?”
Dạ Quân Mạc cười nhạo một tiếng, vung tay lên, hai ngọn hoa đăng sang quý, hoa mỹ, nháy mắt bể thành mảnh vụn.
Toàn trường yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được ngừng lại.
Đây là Mạc Điện tức giận sao? Bởi vì tặng hoa đăng mà tức giận? Đây là vì sao? Thấy hoa đăng này không vừa mắt, hoặc là thấy người tặng hoa đăng không vừa mắt?
Trên mặt Tả Khưu Lan lúc xanh lúc trắng, cắn răng nói: “Chuyện này là Mạc Điện có ý tứ gì?”
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng có năng lực nhìn thấu lòng người, làm cho người hắn đột nhiên lạnh lẽo, máu đều bị đông cứng, đầu óc trống rỗng.
Dạ Quân Mạc đi đến trước mặt Bạch Vũ, nhìn ánh mắt Bạch Vũ vô tội lại mơ hồ, lấy ra một ngọn hoa đăng: “Cầm.”
“……” Bạch Vũ muốn khóc, bọn họ tặng hoa đăng còn chưa tính, ngươi chạy tới xem náo nhiệt làm gì?
Chung quanh phát ra một trận cứng rắn đè ép tiếng kêu sợ hãi và âm thanh hít khí lạnh, thì ra Mạc Điện là thấy hoa đăng và người tặng hoa đăng không vừa mắt, hắn không cho người khác tặng hoa đăng cho Bạch Vũ, là muốn chính mình tặng! Mạc Điện của Vô Trần Cung bọn họ dựa vào lãnh mạc mà nổi danh, vậy mà lại tặng hoa đăng cho nữ tử, đôi mắt bọn họ cũng bị chói đến mù! Chắc chắn đây không phải là nằm mơ đó chứ?
Bạch Vũ cử động môi định nói chuyện, muốn khéo léo từ chối, nhưng nhìn thấy Dạ Quân Mạc một bộ vẻ mặt nàng dám cự tuyệt thử xem, vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận hoa đăng.
Hoa đăng vào tay không có sức nặng gì, so với dùng các loại bảo thạch, Lưu Ly và dược liệu tạo ra hoa đăng, đóa hoa đăng này có chút quá nhẹ.
Bạch Vũ nhìn kỹ mới phát hiện hoa đăng khéo léo, tinh xảo này vậy mà lại dùng bột mì và gạo nếp làm ra, mặt trên quết mật và mỡ trâu, rắc các loại mứt, toả ra một mùi hương ngọt ngào, một hoa đăng có thể ăn được!
Bạch Vũ hít sâu một hơi, nước miếng đều chảy xuống, ngon đến mức hiện tại liền cắn một ngụm.
Bạch Vũ đang cầm hoa đăng cười híp mắt, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra nàng rất thích hoa đăng này, so với Lưu Ly trong suốt và dược liệu quý trọng, hoa đăng toả ra hương vị ngọt ngào này hiển nhiên càng phù hợp với khẩu vị Bạch Vũ.
Tả Khưu Lan và Sa Hoằng đều có chút ảm đạm,
Bên trong đôi mắt sâu thẳm của Dạ Quân Mạc hiện lên một chút ý cười không dễ dàng phát hiện, dắt tay Bạch Vũ, trực tiếp lôi nàng đi, mọi người ở lại hai mặt nhìn nhau, hỗn độn trong gió.
Chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, tin tức bát quái truyền ra liền biến thành Tả Khưu Lan tặng hoa đăng cho Bạch Vũ, Mạc Điện ghen đánh nát, tặng một cái hoa đăng được tạo ra từ trân bảo hiếm thấy, bắt cóc Bạch Vũ……
Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc lôi kéo đi đến trước Dược Thiện Đường, sau khi nghe nói, nhìn hoa đăng trong tay bị nàng ăn hơn phân nửa, khóe miệng hắn co rút: “Hoa đăng được làm từ trân bảo hiếm thấy?”
“Nàng muốn trân bảo hiếm thấy, ta có thể trở về tìm thử xem.” Dạ Quân Mạc rất nghiêm túc nói.
“Hay là quên đi.” Bạch Vũ hung hăng trừng mắt: “Đột nhiên ngươi tặng hoa đăng cho ta là muốn làm gì? Căn bản là ta không nghĩ muốn.”
“Nhưng nàng đã ăn xong rồi.”
“……”