Edit: V.O
Ba người Thượng Quan Vân Trần vui mừng quá đỗi, trong mắt phóng ra ánh sáng nóng bỏng. Triệu hoán thú của Ngọc Ưu Liên ầm ầm mở ra một chỗ hổng, ba người thuận lợi tiến qua.
“Chết tiệt!” Bạch Vũ ngồi trên người Ngũ Hành Thanh Long, tốc độ đã nhanh đến cực hạn, lại vẫn không đuổi kịp.
Tiểu Thanh và Ngũ Hành Chu Tước ở phía trước cố hết sức phun ra ngọn lửa, bên dưới điên cuồng nổ tung trong phạm vi lớn thiêu đốt mặt đất.
Ba người Thượng Quan Vân Trần liều mạng trọng thương cũng không giảm tốc độ, mắt thấy bọn họ sẽ hợp lại với đệ tử Sáng Thế Thần Điện, bỗng nhiên nhẫn Thiên Dạ trên tay Dạ Quân Mạc chợt lóe lên, một linh hồn vĩ đại xuất hiện trên bầu trời.
Ông lơ phảng phất lửng trong không khí, một trận gió cũng có thể thổi đi.
Thân hình của ông bay lướt qua, trong nháy mắt đã đến phía sau Thượng Quan Dương, kéo lấy cánh tay ông ta.
Thượng Quan Dương hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cảm giác sợ hãi truyền khắp toàn thân: “Ai! Ngươi là ai?”
“Ngươi không biết ta sao?” Dạ tổ tiên cười đến vô cùng âm trầm, gắt gao bắt lấy ông ta không buông. Ánh mắt ông giống như xoáy nước tối đen, hút hồn phách người vào bên trong.
“Ngươi… Ngươi là Dạ Hạo! Sao có thể?” Cả người Thượng Quan Dương không ngừng run run, liều mạng lắc đầu: “Không thể! Ngươi đã chết rồi! Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi là người hay ma?”
“Ngươi nhìn bộ dạng của ta, là người hay ma?” Dạ Hạo cười tủm tỉm nói.
Lúc này, Thượng Quan Dương mới chú ý tới bóng dáng trong suốt của Dạ Hạo, dạng này rõ ràng chính là ma.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta không hại ngươi, dieendaanleequuydoon – V.O, đương nhiên là ngươi xứng đáng! Là ngươi không chịu gia nhập kế hoạch của ta! Nếu không ta sẽ đối xử với ngươi như vậy sao?” Thượng Quan Dương có chút cuồng loạn kêu hô.
Ông ta không sợ Dạ Hạo, nhưng trong lòng ông ta có quỷ, ông ta làm hại Dạ Hạo tàn phế, bị ép rơi vào bên trong Vực sâu.
Ông ta bị Lý trưởng lão đả thương gần như tử vong, sau khi bị trọng thương đã vô cùng sợ hãi loại cảm giác gần chết này. Dạ Hạo lại khiến ông ta sinh ra ảo giác, bây giờ ông ta chỉ cảm thấy là ảo giác trước khi chết, Dạ Hạo đã đến tìm ông ta đòi mạng!
“Ha ha, đã làm, thì sẽ phải gánh vác hậu quả, ta tới tìm ngươi đòi mạng. Bạch Phong còn đang chờ ngươi đi chuộc tội với nàng. Ngươi nên rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh! Theo ta đi đi! Để ta thấy ngươi nhận hết vô tận đau khổ, nợ máu trả bằng máu, ha ha – -” Dạ Hạo cuồng ngạo cười to, bổ nhào tới ông ta, mở mồm to như bồn máu.
“A! Đừng, đừng! Cứu ta, Vân Trần, cứu ta…” Thượng Quan Dương kêu thảm té lăn trên đất, liều mạng muốn chạy thoát giống như bị điên, linh hồn phía sau giống như dần dần biến hóa thành thực chất, bóng mờ màu đen phảng phất chậm rãi cắn nuốt người.
“Cha!” Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần trắng bệch, tay chân lạnh lẽo, muốn quay lại giữ chặt Thượng Quan Dương.
Ngọc Ưu Liên liếc nhìn hắn ta: “Đi mau, không còn kịp rồi! Ngươi không cứu được ông ta.”
Thấy Ngũ Hành Chu Tước và Tiểu Thanh đã bay đến, lại nhìn thấy Thượng Quan Dương sắp bị ngốn sạch, hắn ta hạ quyết tâm, quay đầu bước đi.
Cuối cùng trước khi Dạ Quân Mạc đuổi tới, bọn họ đã đi tới được đại đội của Sáng Thế Thần Điện.
Bọn họ không nói hai lời, dẫn đội ngũ lập tức chạy đi, lực chiến của Ngọc Ưu Liên còn chưa khôi phục, nhưng Vực sâu Ám Dạ còn có Thần Hoàng là Dạ Quân Mạc này, ở lại chỉ còn đường chết.
Dạ Quân Mạc dẫn theo Ngũ Hành Thanh Long một đường đuổi theo, giết không ít người của bọn họ, bọn họ mới thật không dễ dàng trốn ra Vực sâu.
Thấy bọn họ chạy khỏi Vực sâu, Dạ Quân Mạc cũng không đuổi theo nữa, thu hồi Ngũ Hành Thanh Long, về tới bên cạnh Bạch Vũ, nhìn Dạ tổ tiên – Dạ Hạo sắp tiêu tán.
Hắn hơi nhíu mày: “Người đã làm gì?”