Edit: V.O
” Không phải ngươi nói Tả Viêm trúng độc đã sâu, đã không còn thuốc chữa sao? Tại sao vẫn còn sống?” Tòng Nguyệt Cầm nhíu mày.
Không Đồng Dục buông một tay: “Ai biết vận may của hắn tốt như vậy, sau khi được Tả Vũ mang đến đỉnh Vô Danh, cũng không biết Bạch Vũ đã dùng biện pháp gì, dám chữa trị cho hắn.”
“Bạch Vũ có thể có biện pháp gì? Nhất định là Mạc Điện ra tay.” Tòng Nguyệt Cầm khinh thường cắn răng.
“Nhưng không sao, cho dù Tả Viêm không chết thì cũng không kém nhiều lắm. Với tính tình của Tả Vũ, đợi đến lúc thi đấu khiêu chiến, nhất định hắn sẽ đến khiêu chiến với ta, đến lúc đó ta giết chết hắn ngay tại chỗ là được.” Không Đồng Dục cười, vẻ mặt gian trá.
“Hừ, nếu Tả Viêm, Tả Vũ đi theo Bạch Vũ, chính là địch nhân của ta, còn có những người được Bạch Vũ gọi đến đỉnh Vô Danh, sẽ giết chết ở trên trận thi đấu khiêu chiến!” Tòng Nguyệt Cầm lãnh khốc nói.
“Yên tâm, chỉ là vài đệ tử ngoại môn, Bạch Vũ muốn dùng bọn họ đối phó với ta, quả thực là quá ngu xuẩn. Sau lần thi đấu khiêu chiến này, mọi người sẽ biết, phàm là người đi theo Bạch Vũ sẽ chết vô cùng thảm!” Ánh mắt Không Đồng Dục khinh miệt, hoàn toàn không để mấy người đệ tử ngoại môn kia ở trong lòng.
Thực lực của những người kia hắn biết rõ, tuyệt đối không phải là đối thủ của đệ tử chính thức, thời gian cách thi đấu khiêu chiến chỉ còn vài ngày, hắn không tin Bạch Vũ còn có thể tạo ra con yêu thiêu thân gì. Lần thi đấu khiêu chiến này, hắn muốn máu chảy thành sông, hung hăng đánh vào mặt Bạch Vũ.
“Tốt lắm, ngươi yên tâm đi làm đi, không cần lưu tình.” Tòng Nguyệt Cầm rất vừa lòng gật đầu, Không Đồng Dục không ở lâu, lặng yên ly khai.
Tòng Nguyệt Cầm đang chuẩn bị đi về phòng đặt thi thể, một bóng đen hiện ra từ bên cạnh nàng ta, lủi vào trong góc.
Trong lòng Tòng Nguyệt Cầm cả kinh, không tự chủ được nhìn qua góc xem xét, bỗng nhiên một thanh đao nhọn, sắc bén đâm ra, trực tiếp bổ về phía cổ của nàng ta. Đồng tử Tòng Nguyệt Cầm đột nhiên co rụt lại, cuống quít lui về phía sau, vung một đạo kiếm khí ép về hướng bóng đen.
Mũi đao của bóng đen vừa chuyển, nghênh đón hướng kiếm khí. Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, kiếm khí tiêu tán, đao nhọn đập thật mạnh vào ngực Tòng Nguyệt Cầm.
Chỉ với một chiêu, Tòng Nguyệt Cầm đã bị chấn động đến mức lục phủ ngũ tạng đều chuyển dời vị trí, ngay cả cơ hội gọi ra Triệu Hoán Thú cũng không có liền bị thua. Đao nhọn sát khí bốn phía kề sát lên cổ của nàng ta, làm người ta sợ hãi run rẩy từ làn da thẳng đến đến đáy lòng.
“Ngươi là ai?” Tòng Nguyệt Cầm gian nan phát ra tiếng, lúc này mới thấy rõ bóng đen. Lộ ra mặt nạ bằng thiếc, một thân áo choàng tối đen, đây là người ẩn nấu ở trong bóng đêm.
“Ngươi là thủ tịch đệ tử của Vô Trần Cung?”
“Phải…..” Tòng Nguyệt Cầm cố gắng khắc chế run rẩy, một loại cảm giác tử vong đang tới gần làm cho răng của nàng ta run lên. Ngữ khí của người này bình tĩnh, thật giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng sát khí dày đặc trên người hắn làm cho Tòng Nguyệt Cầm tin tưởng tùy thời hắn đều có thể giết chết nàng ta, nàng ta chưa từng cảm thụ được áp bách cường đại như thế, ngay cả trên người Cung chủ cũng không có.
“Vô Trần Cung có người có vết bớt lông vũ trên người không?”
Trong đầu Tòng Nguyệt Cầm là một mảnh hỗn loạn, sợ hãi lắc đầu: “Ta không biết.”
“Vậy ngươi vô dụng.”
“Không! Đừng giết ta! Ta nhớ rõ…… hình như có, ta nhớ rõ, ngươi để cho ta nghĩ lại……” Tòng Nguyệt Cầm liều mạng nhớ lại, nàng ta nhớ rõ hình như Không Đồng Dục có đề cập tới lông chim với nàng ta. Đúng rồi, Không Đồng Dục nói lúc ở trên Băng Nguyên, nhìn thấy dưới xương quai xanh của Bạch Vũ có một hình xăm một mảnh lông vũ.
Có lẽ, đây không phải là hình xăm, là bớt?
“Là ai? Nếu ngươi dám nói hươu nói vượn……” Ngữ khí của người nọ trầm thấp xuống, cảm giác áp lực trong không khí lại gia tăng vài phần.
“Là Bạch Vũ! Trên người nàng ta có vết bớt lông vũ, có người từng thấy qua, ta không có nói bừa.”
Người nọ dừng lại một chút, giống như là đang độc thoại: “Vẫn còn gọi là Bạch Vũ sao, hẳn là đúng người nọ rồi.”