Edit: V.O
Dạ Quân Mạc mê man dựa vào Bạch Vũ ngủ, đột nhiên, một cơn đau đớn dữ dội truyền khắp toàn thân.
Cơn đau này còn đau và dữ dội hơn so với độc bị trúng lúc trước, giống như có người liên tục xé rách linh mạch của hắn, đâu đớn xâm nhập vào trong linh hồn, hoàn toàn không thể chịu đựng được, hắn vô ý thức buông Bạch Vũ ra.
Bách Vũ phát hiện sắc mặt hắn bất thường, sắc mặt vốn trắng bệch như giấy vàng, mồ hôi chi chít trên trán.
“Chàng bị sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?” Bạch Vũ hoảng sợ muốn bắt mạch cho hắn.
Dạ Quân Mạc lắc đầu: “Không, chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Thật sự chỉ mệt thôi sao?” Bạch Vũ ngồi xổm bên cạnh hắn, có cảm giác vô cùng lo lắng.
“Thánh Quân, Vực Chủ Bạch Vũ, chúng ta đến doanh địa rồi.” Lúc này, Ám Lân bay tới bẩm báo, mảnh doanh địa này là cứ điểm gần Vực Thanh Vũ, tuy nhiên vẫn còn ở biên giới sáu vực của đối phương, nhưng cũng coi như là an toàn.
Thanh Long hạ xuống, Bạch Vũ và Ám Lân vội vàng đưa Dạ Quân Mạc vào lều trại, sắp xếp ổn thỏa.
Bạch Vũ đi múc nước, chuẩn bị quần áo, bôi thuốc lại một lần nữa cho Dạ Quân Mạc. Trước khi bỏ chạy, nàng chỉ dùng Khô Mộc Phùng Xuân xử lý sơ qua miệng vết thương, chỉ mới thể đắp thuốc để cầm máu tạm thời.
Bây giờ, Bạch Vũ đã lấy lại được nhẫn Bách Vũ, bên trong cũng không thiếu, Bạch Vũ có đủ các loại nguyên liệu chữa thương trong tay.
Bạch Vũ không ở đây, Ám Lân lưu loát cởi toàn bộ quần áo của Dạ Quân Mạc ra, gần như toàn bộ quần áo của Dạ Quân Mạc đều bị máu thấm ướt, áo lót màu trắng như tuyết cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
– V.O
Bỗng nhiên, Dạ Quân Mạc bắt lấy tay Ám Lân, suy yếu nói: “Ta không thể đụng vào Bạch Vũ.”
Đột nhiên, sắc mặt Ám Lân thay đổi mạnh: “Xảy ra chuyện gì? Thương thế lại tái phát rồi sao?”
“Không biết…” Dạ Quân Mạc nhắm mắt lại, nằm xuống: “Đừng nói với Bạch Vũ.”
Không nói với nàng ấy, nhưng nàng ấy vẫn tới chăm sóc người thì làm sao bây giờ? Bây giờ, người chạm vào nàng ấy sẽ nặng thêm! Ám Lân nghiêm túc, trong lòng vô cùng không vui, cũng không có lòng dạ đi châm chọc Dạ Quân Mạc.
“Nước đến đây.” Bạch Vũ bưng nước và khăn mặt đến.
Ám Lân lập tức lấy chăn phủ lên người Dạ Quân Mạc, nhận chậu nước: “Để ta đi, Bạch Vũ tiểu thư cũng nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ta chăm sóc Thánh Quân.”
“Ta không mệt, ta sẽ chăm sóc chàng ấy.”
“Không cần, toàn thân Thánh Quân đều bị thương, ngươi là một nữ tử, còn chưa thành thân, tóm lại là không tốt.”
Đôi má Bạch Vũ nổi lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: “Không, không sao, ta muốn chăm sóc chàng ấy, ta là Y Sư.”
Ám Lân nghiêm khắc: “Ta đã mời ba Y Sư đến rồi, ngươi không cần phải lo lắng.”
Bạch Vũ ngạc nhiên mở to mắt: “Ngươi không tin tưởng y thuật của ta sao?”
“Không phải…” Ám Lân nâng trán, vắt hết óc suy nghĩ lý do: “Chỉ cảm thấy ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút, dù sao trải qua một trận chiến lớn, Thánh Quân cứu được ngươi cũng không dễ, ngươi không thể xảy ra chuyện gì nữa.”
Bạch Vũ hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Dạ Quân Mạc vừa tự trách vừa có chút lo lắng, gật gật đầu: “Được rồi, đây là thuốc trị thương, phải nhớ cho chàng ấy dùng.”
“Được, được!” Chỉ cần ngươi không ở đây là được.
Bạch Vũ ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi, Ám Lân thật sự tìm ba Y Sư tới khám và chữa cho Dạ Quân Mạc.
Bọn họ nhất trí cho rằng, đừng nhìn toàn thân Dạ Quân Mạc đều bị thương, thật ra vết thương trên người hoàn toàn không gây trở ngại, là một Thần Hoàng, có linh khí bảo vệ, cho dù không cần thuốc, cũng sẽ nhanh khép lại dưới sự trợ giúp của linh khí.
Điều phiền phức chính là nội thương của Dạ Quân Mạc, dường như hai lực lượng trong cơ thể hắn bị thứ gì đó dẫn dắt, bắt đầu chém giết kịch liệt, bọn họ hoàn toàn không khống chế được.
Ám Lân thở dài: “Làm sao bây giờ? Chỉ có thể tìm lại trái tim cho người, nếu không chỉ sợ người sẽ không chống đỡ được bao lâu.”
“Sẽ không đâu, mỗi lần Y Sư đều nói như vậy, nhưng ta vẫn sống đến tận bây giờ.” Môi mỏng của Dạ Quân Mạc khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt lại có một chút trong sạch, rõ ràng, trong suy yếu lại có khinh thường và kiêu ngạo.