Ám Ưng nhìn chằm chằm bên trong cây tiêu đang không ngừng tăng thêm linh khí, tròng mắt đều muốn trừng ra. Này vừa nhìn chỉ là một con chim nhỏ một tay có thể bóp chết cư nhiên lại là một con Cực phẩm Triệu hoán thú? Có lầm hay không?
Linh khí trong cây tiêu quả nhiên chọc thủng nấc số 8, nhưng cái này vẫn chưa có dừng lại, linh khí vẫn như trước chậm rãi nâng lên, tuy rằng tốc độ rõ ràng chậm lại, nhưng một chút ý tứ dừng lại cũng không có, cuối cùng vừa lúc chạm vào nấc thứ 9 mới rốt cục ngừng lại.
Ám Ưng chấn kinh hồi lâu mới có thể khó tin mở miệng: “Hỏa hệ, Hỏa Diễm Thanh Điểu, tư chất 9 điểm, là cực phẩm trong cực phẩm!”
Ai có thể nghĩ đến tại một Đại lục cấp bậc thấp này cư nhiên sẽ xuất hiện một Cực phẩm Triệu hoán thú đạt tới 9 điểm!
”Tư chất chỉ có 9 sao? Không phải tư chất cao nhất.” Bạch Vũ nhìn lại đây, nhìn thấy linh khí trên cây tiêu, có chút thất vọng.
Bất quá có thể Triệu hồi ra Triệu hoán thú Hỏa hệ tư chất Cực phẩm 9 điểm, cũng coi như không tồi. Hỏa hệ của mình chính là một trong những thuộc tính có lực công kích cao nhất trong Ngũ hệ, Bạch Vũ nghĩ thầm, ta thành công rồi.
Ám Ưng nghe được Bạch Vũ còn không vừa lòng, cái gì cũng không muốn nói.
Dạ Quân Mạc nhìn Hỏa Diễm Thanh Điều trên vai Bạch Vũ, từ đầu tới cuối ngay cả một ánh mắt dao động đều không có, càng đừng nói tới cái gì giật mình. Chiếu theo tư chất linh mạch của Bạch Vũ, Triệu hoán ra Triệu hoán thú có tư chất 9 điểm bất quá chỉ là bình thường.
Bạch Vũ chơi đùa với Hỏa Diễm Thanh Điểu, vuốt lông chim bóng loáng đến phỏng tay của nó: “Ngươi gọi là Hỏa Diễm Thanh Điểu, ta gọi ngươi là tiểu Thanh được không?”
”Chiêm chiếp!” Tiểu Thanh tỏ vẻ không tình nguyện phun ra một ngụm hỏa.
Bạch Vũ nghiêng người né tránh, ngọn lửa đánh về phía Ám Ưng đang ở bên cạnh ngẩn người, hun cái mặt của hắn biến thành màu đen.
”Tính tình thật là xấu!” Bạch Vũ chọc vào cái miệng nhỏ nhắn của Hỏa Diễm Thanh Điểu: “Ngươi là nữ hài phải không? Về sau phải ngoan một chút. Từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe lời ta nói, biết không?”
”Chiêm chiếp—–” tiểu Thanh không phục nhảy lên đầu Bạch Vũ, mở ra bộ cánh như hùng ưng giương cánh, một bộ lão tử ta là thiên hạ đệ nhất.
Bạch Vũ không nói gì đem nó lôi xuống, đặt ở đầu vai.
”Nhớ rõ nàng đã đáp ứng với chuyện của ta.” Dạ Quân Mạc nhìn Bạch Vũ, đạm mạc mở miệng.
Bạch Vũ dùng sức gật đầu: “Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi chữa bệnh. Không phải chỉ là nội thương thôi sao? Chờ bổn cô nương cẩn thận nghĩ lại biện pháp.”
Gây khó dễ cho người bị thương, còn chịu ân huệ của người ta, như thế nào cũng phải hồi báo. Bạch Vũ đối với y thuật của mình coi như cũng có tin tưởng, cho dù nàng trị không hết, không phải còn có sư phụ sao? Bất quá Bạch Vũ cũng không dám chắc, cho dù là thần y cũng có thể trị không hết bệnh, ở trên phương diện y thuật nàng phải thật sự nghiêm túc.
”Ta sẽ lại đến tìm nàng.” Dạ Quân Mạc đạm mạc gật đầu. Hắn liều mạng khắc chế chính mình, mới không đem Bạch Vũ trực tiếp đóng gói mang đi, nếu làm như vậy Bạch Vũ quả thực có thể sẽ xem hắn như bọn buôn người không có ý tốt.
”Bây giờ phải đi? Ta còn chưa biết tên của ngươi.” Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới vấn đề lớn này, trên trán không khỏi nổi lên hắc tuyến. Một người ngay cả tên nàng cũng không biết cư nhiên lại tin tưởng như vậy, tấm lòng của nàng đúng là rộng lớn a? Bị người đem bán cũng không biết.
Dạ Quân Mạc trầm mặc một hồi, đột nhiên đến gần Bạch Vũ, khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt Bạch Vũ vô hạn phóng đại: “Nàng xác định muốn biết sao?”
”Ách….. Không thể hỏi sao?” Trái tim Bạch Vũ mãnh liệt nhảy dựng, không tự chủ được lui về phía sau. Không được phép hỏi sao, đây là muốn làm gì?
Dạ Quân Mạc một phen giữ chặt nàng, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua hai má có chút phiếm hồng của nàng: “Nàng nghe cho rõ, ta tên là Dạ Quân Mạc. Không được phép quên cái tên này nữa!”