Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 721: Phá Tháp (6)

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Chọn tập

Tiếng động mở cửa lối ra của bảo tháp chín tầng không nhỏ, Dạ Quân Mạc lúc nào cũng chú ý, đương nhiên phát hiện ra.

Vừa có động tĩnh, hắn lập tức mang theo hai hài tử chạy tới hướng bên này, cơ quan trên đường chỉ cần không phải có người cố tình điều khiển, với hắn mà nói là rất dễ dàng ứng phó.

Hơi thở trên người hắn tăng vọt, linh khí hòa trong sương mù, lối ra bí mật rất nhanh được phát hiện ra, lúc này lối ra đã hoàn toàn được mở.

Ngọc Ưu Liên thấy vậy, nóng ruột triệu hoán triệu hoán thú ra ngăn cản Dạ Quân Mạc, tự mình bay tới lối ra lần nữa. Dạ Quân Mạc cũng triệu hoán hết bốn con triệu hoán thú ra, bay người ngăn cản Ngọc Ưu Liên rời đi.

Hai người lại triển khai đại chiến lần nữa, chấn động đến mức một Thần Hoàng như hắn cũng bị chao đảo dữ dội, người bên ngoài thấy bảo tháp chín tầng rung động kịch liệt, ở cửa ra vào của đỉnh tháp đột nhiên bay ra một con rồng to lớn màu đen.

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần lạnh cóng, trong mắt tràn đầy thất vọng và sửng sốt, bay ra là rồng, trước tiên là Dạ Quân Mạc bay ra? Không đúng, triệu hoán thú của Dạ Quân Mạc là Thanh Long, quái vật khổng lồ này lại màu đen tuyền, vảy rồng rắn chắc dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lộng lẫy lạnh như băng.

Chờ hắn nhìn kỹ lại, mới phát hiện con rồng này tuy rằng hình thể to lớn, nhưng kỳ thực chỉ mới cấp ba!

Lúc này, Bạch Vũ một chiêu đẩy lùi Thượng Quan Vân Trần, nhìn về phía Hắc Long bay, Hắc Long dần dần thu nhỏ lại, hai đứa nhóc lấy cái áo khoác tàng hình ra xuất hiện trước mắt mọi người, chạy thẳng vào lòng của Bạch Vũ.

“Mẫu thân, Mộ Vũ rất nhớ người.” Mộ Vũ ở trong lồng ngực Bạch Vũ làm nũng.

Mộ Bạch cũng dựa vào Bạch Vũ không nói lời nào, con ngươi như đôi ngọc thạch đen nhánh, long lanh nước mắt nhìn phụ mẫu.

Bạch Vũ vuốt đầu hai đứa bé cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng nghĩ tới hai tiểu tử này gạt nàng lén chạy ra ngoài, vẫn nên phải làm ra gương mặt nghiêm nghị: “Nhớ ta? Nhớ ta mà lén chạy ra ngoài à? Phụ thân các ngươi đâu?”

“Phụ thân còn ở bên trong đánh nhau với nữ nhân xấu kia, hắn để cho chúng hài nhi đi ra trước.” Mộ Vũ nghiêng đầu qua chỗ khác, ngón tay út mập mạp chỉ vào bảo tháp chín tầng.

Ầm ầm ầm.

Bảo tháp lại rung động lần nữa, lần dao động này với đợt trước kịch liệt hơn nhiều, toàn bộ tháp cũng bắt đầu nghiêng ngả, bộ dáng như muốn sụp đổ.

“Không đúng, sụp thật rồi! Chạy mau!”

Ở xung quanh tháp mọi người đang đánh nhau phát hiện ra bảo tháp chín tầng to lớn bắt đầu sụp đổ hướng về phía bọn họ thì chạy tán loạn, bất chấp là hai bên đang giao chiến.

Bảo tháp chín tầng thật sự đổ xuống, thân tháp kiên cố chưa từng có giờ xuất hiện từng khe hở, thực sự phá nát hơn một nửa thành trì, khắp nơi giống như rung lên hạ xuống mấy lần, làm cho trời đất đầy bụi mù.

Trên đường tẩu thoát, Ngọc Ưu Liên từ trong bảo tháp lao ra, nhanh chóng đóng lối ra lại.

Thượng Quan Vân Trần và các vị tộc trưởng mắt sáng lên, trong lòng vô cùng kích động. Hay quá! Ngọc Ưu Liên ra rồi, vẫn nhốt được Dạ Quân Mạc, bọn họ còn có cơ hội!

Nhưng không chờ bọn họ vui vẻ xong, đỉnh tháp lại lập tức bị phá thủng.

Chỗ Ngọc Ưu Liên phong tỏa bị thủng ra một lỗ thủng khổng lồ, một con ngũ hành chu tước toàn thân rực lửa, màu đen ngạo nghễ bay ra, Dạ Quân Mạc đứng trên người chu tước, khí thế oai phong lẫm liệt phá tan tháp bay ra ngoài, việc phong tỏa của Ngọc Ưu Liên đối với hắn căn bản là vô ích.

Ngọc Ưu Liên hung hăng cắn răng, hoàn toàn không ngưng nghỉ, chấn động xoay người nhanh chóng đánh văng đám người Ngũ Vương đang vây quanh, mở ra một khoảng trống, đột phá vòng vây. Thượng Quan Vân Trần chống trả quyết liệt, vội vàng đuổi kịp Ngọc Ưu Liên.

“Chờ chúng ta một chút!” Nhóm tộc trưởng cùng trưởng lão phát hiện có điều không đúng, khẩn trương đột phá vòng vây.

Ngũ Vương quyết tâm không chịu thua. Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không thể tiếp tục dây dưa đành bỏ chạy, đám trưởng lão này có liều mạng cũng phải chặn bọn chúng lại cho bằng được. Đối phó một hồi kịch liệt sau đó, trưởng lão của Sáng Thế Thần Điện chỉ chạy thoát không đến hai mươi, toàn quân còn lại bị diệt ở trong Bình Tây thành, trong đó bao gồm Ngọc Nhất Minh và phần lớn là người Ngọc gia.

Chọn tập
Bình luận