Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 140

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

Khương Vũ Vi cũng biết Cố Minh Thành sẽ không đứng về phía mình, cô buông tay ra khỏi người Cố Minh Thành.

“Khương Thục Đồng, cô giả vờ gì chứ, cô chẳng qua chỉ là con gái của tội phạm cưỡng dâm thôi…” Khương Vũ Vi nói tiếp.

“Đủ rồi!” Cố Minh Thành nghiêm giọng ngăn cản Khương Vũ Vi, không để cô ta nói tiếp.

Khương Thục Đồng lại biểu hiện rất điềm tĩnh, “chuyện này, lúc tết, ba tôi đã nói với tôi rồi, không đến phiên cô nhắc nhở, bất luận xuất thân của tôi như thế nào, đều là chuyện riêng của tôi!”

Nếu những tính toán hiềm khích lúc trước của Khương Vũ Vi và Khương Thục Đồng cả hai trong lòng đều rõ, lại đều giữ riêng, vậy thì hôm nay, cuộc chiến của hai người đã đến giai đoạn căng thẳng tột độ, triệt để vạch rõ bộ mặt thật.

Khương Vũ Vi biết Cố Minh Thành sẽ không giúp cô, liền lặp tức đổi giọng điệu, “Bà Từ, hôm nay đến xem triển lãm ảnh, là để trút giận dùm bạn trai cũ sao? Không sợ Từ tổng ghen sao?”

Khương Vũ Vi cố ý nhấn mạnh “bà Từ” và “bạn trai cũ”.

Khương Thục Đồng cười nhạt một cái, “đây là chuyện riêng của tôi và Cố tổng, cô không cần lo”

Sau đó xoay người bỏ đi, Bạch Mai có lẽ đã đến phòng tối phía bên trong rồi, Khương Thục Đồng không nhìn thấy cô, muốn đi tìm.

“Em như vậy là có ý gì?” Cố Minh Thành ở phía sau Khương Thục Đồng hỏi.

“Cố tổng, là tôi có lỗi với anh, tôi cảm thấy áy náy, tất nhiên tôi cũng không muốn bên cạnh anh có một người phụ nữ thị phi thích phá hoại như Khương Vũ Vi.” Lúc Khương Thục Đồng nói, đầu ngẩng cao, đó là cảm giác không còn chút tình cảm gì nữa đối với Cố Minh Thành.

Thiết nghĩ qua hôm nay, Khương Vũ Vi sẽ không còn mặt mũi nào mà hiển nhiên đứng trước mặt Cố Minh Thành nữa rồi.

Suy cho cùng, trước kia Khương Vũ Vi vẫn luôn cho rằng Cố Minh Thành không hề biết chuyện cô bị cưỡng hiếp.

Khương Thục Đồng đi rồi, đến phòng tối bên trong tìm Bạch Mi.

Bạch Mi như kẻ trộm nhìn ra ngoài, nói, “Cố Minh Thành chắc là không nhìn thấy chúng ta đúng không?”

“Sao vậy?”

“Cô nghĩ xem, ảnh khỏa thân lần trước là do tôi gửi cho anh ta, anh ta cho rằng giữa chúng ta có mâu thuẩn, nếu như hôm nay lại cùng đi xem triễn lãm, đây là chuyện của bạn thân với nhau, sẽ bị lộ mất.” Bạch Mai cẩn thận nhìn ra ngoài một cái, sợ Cố Minh Thành sẽ đi vào.

Khương Thục Đồng nghĩ, cũng đúng.

……

Mùa xuân tháng ba, đúng là điểm tốt, trời xanh mây trắng

Lại không nghĩ chiều nay lại mưa, vốn dĩ muốn ở công xưởng, nhưng Từ Tranh Dương nói tối nay đã chuẩn bị quà cho mẹ, đòi cô về nhà.

Lúc trước, Từ Tranh Dương gọi Khương Thục Đồng là “mẹ”, là bởi vì có tình ý ở đây, cô tuy thấy ngại, nhưng trong lòng vẫn thấy vui, nhưng bây giờ, thân phận cô thật sự trở thành mẹ của Từ Tranh Dương, thật ra lại có một chút khó xử.

Nhưng vì muốn diễn màn kịch thật hơn một chút, Khương Thục Đồng mỗi ngày đều phải phối hợp.

Từ Mậu Thận nói, vừa hay tan ca nên đến đón cô, bởi vì chuyện Từ Tranh Dương muốn tặng quà cho Khương Thục Đồng cũng đã nói với Từ Mậu Thận rồi.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, Khương Thục Đồng mới nhìn thấy trời bên ngoài mưa ngày càng lớn, tiếc là văn phòng của cô không có dù, dù sao thì thời gian ở đây cũng không dài lắm, đồ đạc vẫn chưa đầy đủ.

Xưởng của Khương Thục Đồng không lớn lắm, từ cổng vừa nhìn đã thấy vị trí phòng làm việc của cô.

Xe Cố Minh Thành đậu sát lề ở đằng xa.

Anh nhìn thấy xe của Từ Mậu Thận lúc nãy đã lái vào trong rồi.

Cố Minh Thành ở trên xe hút thuốc, sau đó anh nhìn thấy Khương Thục Đồng tay cầm miếng gỗ che đầu từ văn phòng chạy ra, xuống cầu thang.

Từ Mậu Thận đã đợi cô ở cửa rồi, nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của cô, lặp tức tiến về trước mấy bước, che dù cho cô, dáng vẻ rất ân cần, hai người không nói gì cả.

Cố Minh Thành cười nhạt, nụ cười thê lương.

“Tình trạng sức khỏe bản thân không phải không biết? Sao lại không mang dù, cảm lạnh thì làm sao?” Từ Mậu Thận nhìn thấy dáng vẻ của Khương Thục Đồng, nhớ lại chuyện cô từng làm phẩu thuật.

“Không sao, chỉ một lát.” Khương Thục Đồng cười, liền lên xe Từ Mậu Thận, “Không biết tối nay Tranh Dương muốn tặng em cái gì, em rất mong đợi đây, anh biết không?”

Từ Mậu Thận lắc đầu cười, “Không biết”.

Hai người lên xe, xe Từ Mậu Thận ra khỏi công xưởng, trong cơn mưa gió mù mịt, anh không nhìn thấy xe của Cố Minh Thành đậu bên đường, Khương Thục Đồng luôn miệng nói đến chuyện tặng quà, cô cũng không nhìn thấy.

Xem ra rất ân ái, Cố Minh Thành cười nhạt.

Về đến nhà, Từ Tranh Dương nói hôm nay ở trường đã vẽ một bức tranh, muốn tặng Khương Thục Đồng, đề tài là: Gia đình em

Nó liền đem bức vẽ đã vẽ ở trường cho Khương Thục Đồng xem, tuy có thể nhìn ra bức vẽ của Từ Tranh Dương là vẽ người, nhưng về mặt mũi, không nhìn ra là ai, vả lại có tận bốn người, bởi vì bên trên viết “ba”, “mẹ”, “Tranh Dương”, “em trai”, cho nên, Khương Thục Đồng bất giác hiểu ra, biết rằng vẽ cái gì.

“Sao lại có em trai, em trai ở đâu ra?” Từ Mậu Thận không hiểu.

Khương Thục Đồng chỉ nhìn chằm chằm bức vẽ, nỗi buồn từ đó ra, không nhịn được liền nhớ tới đứa con từng bị sảy thai, đó là đứa con cuối cùng của cô, trong lòng không đành, nhưng chuyện này, người đó vẫn không biết gì.

Khương Thục Đồng bịt miệng, cố không khóc thành tiếng, nhưng sự khác thường của cô đã gây sự chú ý đến Từ Tranh Dương và Từ Mậu Thận.

Năm nay, cô vẫn chưa đầy hai mươi sáu tuổi, sảy mất hai đứa con của người đó.

Vả lại, cô vãn chưa đủ bản lĩnh vui buồn không thể hiện ra ngoài, đặc biệt là chuyện con cái đau lòng như vậy.

Từ Tranh Dương hỏi cô sao vậy, cô nói không có gì, nhớ đến chuyện đau lòng thôi.

Từ Tranh Dương hỏi tiếp là chuyện gì đau lòng

Từ Mậu Thận liền quở trách Từ Tranh Dương nói không nên hỏi

“Không sao, là chuyện của em, anh quở trách con làm gì! Không sao, dì chỉ là đang nhớ, lúc trước dì từng bị mất một em bé” mắt Khương Thục Đồng đỏ ngầu.

Từ Tranh Dương không nói gì một lúc lâu, sau đó lại hỏi một câu, “Em bé đó là của mẹ và chú Cố sao?”

Chính câu hỏi này, Khương Thục Đồng cũng không biết nước mắt từ đâu ra, lại khóc liên tục, khóc đến mức không thể tự kìm nén được.

“Thục Đồng, nếu tâm trạng không tốt thì lên lầu nghỉ ngơi đi, hôm nay anh thấy em rất mệt, con nít không hiểu chuyện, một lát anh dạy lại nó” Từ Mậu Thận nói.

Khương Thục Đồng xoa đầu Từ Tranh Dương, “không liên quan đến Tranh Dương, là tại bản thân em không nên thân.”

Cô cũng cảm thấy rất mệt, liền lên lầu nghỉ.

Dưới lầu, Từ Mậu Thận cóc đầu Từ Tranh Dương một cái, “sau này những lời không nên nói không được nói, sau này không được trước mặt dì nhắc đến hai chữ “em bé””.

“Nhưng con không phải nên gọi dì là mẹ sao?”

Từ Mậu Thận lại thở dài.

Mấy ngày sau, Khương Thục Đồng cần đi Thượng Hải, lúc tối nói với Từ Mậu Thận, Từ Mậu Thận nói đưa cô ra sân bay, Khương Thục Đồng nói giờ cô đi không phải là giờ làm, chắc là không kẹt xe, Từ Mậu Thận cũng không thuận đường, cô tự gọi xe là được rồi, cũng không có hành lý, chỉ có một chiếc túi mang theo người.

Từ Mậu Thận đồng ý.

Từ sau khi kết hôn, Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng cũng không phải là cố gắng giữ khoảng cách, khoảng cách giữa anh và Khương Thục Đồng dường như sau khi biết được tấm lòng của Khương Thục Đồng đối với Cố Minh Thành, đã dừng lại ở đó rồi, không có khả năng tiến thêm bước nữa.

Anh cũng không muốn quá gần gũi với Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng vì chuyện nhớ con hôm qua, khóc đến nữa đêm, lúc thức dậy cũng không còn sớm, chầm chậm rửa mặt, trang điểm, mang một đôi giày da đế bằng có dây trắng, ra khỏi nhà, chuẩn bị ra sân bay.

Nhưng mà biệt thự trước giờ khó gọi taxi, liền ra khỏi khu biệt thự.

Lúc đi đường, chậm chậm lại nhớ đến Cố Minh Thành, lúc trước anh đều đưa cô ra ngoài khu camera.

Tức cảnh sinh tình, trong lòng lại buồn.

Chậm chậm đi rất xa rồi, thỉnh thoảng có rất ít xe raxi, ở đoạn đường này lại không chịu dừng.

Khương Thục Đồng không chịu được đành đi đến đại lộ phía trước, vẫy tay, trong lòng sốt ruột, nếu không có xe nữa, cô phải bỏ lỡ chuyến bay rồi.

May thay xe của Cố Minh Thành đi qua nơi này, chạy rất chậm, nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng gọi xe của Khương Thục Đồng, xe Cố Minh Thành dừng lại trước mặt Khương Thục Đồng.

Hạ kính xe xuống, anh từ bên trong xe nói ra “Đi đâu?”.

“Thượng Hải” Khương Thục Đồng nâng cổ tay xem đồng hồ, còn ba mươi phút thôi, nếu tăng tốc độ đến sân bay có lẻ vẫn kịp, “Anh có thời gian không, nếu có, có ngại đưa tôi đến sân bay không?”.

Trong lòng Khương Thục Đồng luôn nhắc bản thân, bất luận trong tình huống gì, gặp phải Cố Minh Thành, nhất định phải làm như chưa có chuyện gì xảy ra, biểu hiện trên khuôn mặt không thể bán đứng tình cảm trong lòng, cho nên, lần này gặp lại Cố Minh Thành, cô vẫn được xem là bình thản.

“Lên xe!”.

Sau khi Khương Thục Đồng lên xe, thở dài một cái, lại nhìn đồng hồ, xem ra khá căng thẳng.

Lúc nãy đợi xe, dây giày của Khương Thục Đồng tuột ra, cô cúi người thắt dây giày.

Cố Minh Thành để ý, Khương Thục Đồng bây giờ thật sự không mang giày cao gót rồi, lần trước ở triễn lãm tranh mang giày đế bằng, ở công xưởng, cũng mang giày đế bằng, lần này vẫn là giày đế bằng.

Anh không chịu được liền hỏi, “Sao đột nhiên lại mang giày đế bằng rồi?”.

Nhớ lúc trước cô mỗi ngày đều mang giày cao gót, tủ giày cũng toàn là các kiểu giày cao gót, có một khoảng thời gian, cô nói phong cách ăn mặc thay đổi rồi, mang giày đế bằng một khoảng thời gian, có điều không mang được bao lâu, lại quay về như trước, vẫn là thích mang giày cao gót.

Khương Thục Đồng ngây người một lát, sau đó thong thả nói, “Chuẩn bị mang thai!”

Sắc mặt Cố Minh Thành đông cứng lại một lúc, sau đó tay anh nắm chặt tay lái.

“Lúc ở cùng với anh, không thấy em có lòng như vậy.” Câu nói của Cố Minh Thành, mang đậm ý ghen tuông.

“Kết hôn rồi mà, tất nhiên phải chuẩn bị mang thai.”

Cố Minh Thành cắn răng, không nói gì.

Rất nhanh đã đến sân bay, Khương Thục Đồng vội vội vàng vàng xuống xe, đi hướng về bên trong sân bay.

Mấy ngày sau, Khương Thục Đồng quay về, Từ Mậu Thận ngồi trên sô pha, hình như có lời muốn nói với Khương Thục Đồng, nghĩ rất lâu, cuối cùng nói một câu, “Thục Đồng, có một câu anh biết ở lập trường của anh không nên nói ra.”

“Chuyện gì, nói đi” lần này đi Thượng Hải, Khương Thục Đồng lại kím được mấy đơn hàng, tiền ngày càng nhiều, cô tất nhiên vui mừng.

“Minh Thành….Minh Thành hình như bắt đầu đi xem mắt rồi.” Từ Mậu Thận nói một câu.

Khương Thục Đồng đang treo quần áo, động tác liền chậm lại một nhịp.

Nhưng lập tức, cô cười, “anh ấy đi xem mắt, đây không phải là điều em muốn thấy sao, anh ấy hạnh phúc, em cũng yên tâm rồi.” Tiếp đó, Khương Thục Đồng khẽ chạy lên lầu.

“Thục Đồng, trong lòng em không có chút khó chịu bức rức nào sao?”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky