Thái Thái nhìn thấy có người ngoài ở đây, nên không lấy từng bộ đồ lót ra, trực tiếp đưa túi đồ cho Cố Tam Nhi để buổi tối cô tự thử.
Cố Tam Nhi giới thiệu với Thái Thái, “Mẹ của em.”
Thái Thái bây giờ mới nhận ra, “Thì ra là Cố phu nhân phong hoa tuyệt đại*, từ lâu đã nghe danh người.”
Phong hoa tuyệt đại*: Tài năng và dung mạo đứng đầu.
Khương Thục Đồng lịch sự đáp lời.
Đợi đến lúc Thái Thái rời đi, Khương Thục Đồng gọi Cố Tam Nhi ra ngoài, ở trong quán nước sinh tố bắp đối diện ký túc xá, hai mẹ con ngồi dựa vào tường.
Lúc nãy Khương Thục Đồng chỉ nhìn qua một lần, liền thấy bên trong túi là nội y màu đen, Cố Tam Nhi trước giờ chưa từng mặc đồ đen, vì ai mà mặc như thế, không cần nói cũng biết.
Những thứ lần trước Cố Minh Thành bảo Cố Vi Hằng đem đi đốt, anh vẫn chưa đốt hết toàn bộ, vẫn còn lại một ít, trong thùng rác ở nhà, bên trên có “Nam Lịch Viễn”, có “Hề Dao”, bà cũng biết Cố Minh Thành đã bảo Cố Vi Hằng đi điều tra Nam Lịch Viễn, nhưng Cố Minh Thành vẫn không có động tĩnh gì, Khương Thục Đồng đoán, chắc có lẽ Nam Lịch Viễn không có vấn đề gì lớn, chuyện làm chồng của Cố Tam Nhi không thành vấn đề.
Đồng thời, Khương Thục Đồng cũng dần dần hiểu ra một chuyện, là Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đã ngủ với nhau rồi.
Nam Lịch Viễn lúc trước ở nhà họ Cố hùng hồn tuyên bố đã từng ngủ với một người phụ nữ, có lẽ là Tam Nhi.
Cho nên, Cố Minh Thành mới bảo vệ anh ta như thế.
Lần trước nghe Cố Minh Thành bị bệnh, Khương Thục Đồng liền chạy lên lầu ôm lấy Cố Minh Thành khóc.
“Ngốc ạ, sao lại thích khóc như vậy?” Cố Minh Thành xoa đầu bà.
Thời khắc xoay chuyển, giống như đã quay về những năm đó.
Những ngày cô và anh náo loạn, những ngày bỏ nhà ra đi.
Khương Thục Đồng cảm thấy, nếu như thời gian quay lại, cô nhất định sẽ trân trọng khoảng thời gian ở bên cạnh Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng nói, sau này chuyện của Tam Nhi bà sẽ không lo nữa, bà vốn không muốn hai người lên giường với nhau, nhưng nếu đã lên giường rồi, vậy thì thế đi, bà sẽ thay đổi từ người “cấm đoán” thành người “dẫn lối”.
Biết Nam Lịch Viễn đã ngủ với Tam Nhi, trong lòng Khương Thục Đồng vừa đau, vừa tiếc hận, cảm thấy cải trắng do tự tay mình chăm sóc bao nhiêu năm, không nhiễm bụi trần, cuối cùng lại dâng cho heo ăn mất.
Tâm trạng của Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành không giống nhau, bà không hề cảm thấy Nam Lịch Viễn thuận mắt chút nào, cho dù thế nào, bà đều oán hận thay cho Tam Nhi, hơn nữa, sắp nghỉ hè rồi, Tam Nhi cũng đã kết hôn, theo lí mà nói, phải ở lại Giang Thành với chồng, nhưng Khương Thục Đồng sợ đến lúc đó sẽ có một Tiểu Tam Nhi sớm ra đời, mới hai mươi tuổi mà đã sinh con, lại còn là học sinh, như vậy thật mất mặt.
Cũng vì bà thấy mũi của Nam Lịch Viễn khá giống với Cố Minh Thành, loại đàn ông này, nếu không làm cho ngươi mang thai sinh con thì sẽ không ngừng được, hơn nữa, lần này đến, nhìn Tam Nhi, so với lúc trước không giống lắm, nhất định là đã biết yêu rồi.
Bà không lo Nam Lịch Viễn sẽ ức hiếp Tam Nhi, nếu anh ta dám, Cố Minh Thành sẽ không tha cho anh ta.
Bà sợ Tam Nhi bị mắc kẹt trong tình yêu, nhưng cô cái gì cũng không hiểu.
Hơn nữa, Nam Lịch Viễn đã hơn ba mươi tuổi, nhất định là đã rất muốn có con, nhưng Tam Nhi mới hai mươi tuổi, Khương Thục Đồng không gấp, qua năm năm nữa sinh con cũng không muộn.
“Tam Nhi, con sắp nghỉ hè rồi, mẹ đã giúp con đăng ký một lớp thiết kế trang sức ở Mỹ, ở trong lớp có rất nhiều giáo viên quen biết với mẹ, đây lại là lớp học chuyên sâu, có rất nhiều người muốn đăng ký học mà không được, lớp học này sẽ bắt đầu vào tháng sáu, cho nên, chắc con phải đi trước kì nghỉ hè!” Khương Thục Đồng nói, bà để ý biểu hiện của Cố Tam Nhi.
“A? Như vậy sao.” Quả nhiên, sắc mặt Cố Tam Nhi liền khó coi.
Không phải cô không muốn đi, cô rất thích thiết kế trang sức, nhưng ngày 8 tháng 6 là sinh nhật của chú Nam, cô muốn ở lại chúc mừng sinh nhật anh, sao mẹ lúc nào cũng làm những việc như thế chứ?
“Lớp chuyên sâu lần này do Edward làm chủ nhiệm, nếu bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội nữa đâu!” Khương Thục Đồng khoanh hai tay lại, túi Hermes hơn trăm vạn trên tay rất thu hút người nhìn.
“Giáo sư Edward?” Hai mắt Cố Tam Nhi sáng lên.
“Ừ. Ông ấy không dễ nhận lớp đâu, lần này có lẽ là lần cuối cùng ông ấy nhận lớp, con tự tính đi.”
Khương Thục Đồng biết Cố Tam Nhi luôn xem Edward là thần tượng của mình, từng thề phải học tập theo Edward.
“Bao lâu ạ?” Cố Tam Nhi sợ quá lâu sẽ không gặp được chú Nam của cô.
“Hai tháng.”
Cố Tam Nhi gật gật đầu, dù sao mẹ cũng đã đăng ký giúp cô rồi.
Phòng làm việc của Nam Lịch Viễn.
Thái Thái nói đã đưa đồ cho phu nhân rồi, nhưng Cố phu nhân đang ở đó, phu nhân vẫn chưa thử được.
Nam Lịch Viễn đang viết gì đó liền dừng lại, có lẽ chuyện anh và Cố Tam Nhi đã ngủ với nhau, Khương Thục Đồng đã biết.
Chiều thứ sau, Nam Lịch Viễn đi đón Cố Tam Nhi.
Ở trên xe, Cố Tam Nhi nói đầu tháng sáu cô phải đi Mỹ, tham gia lớp bồi dưỡng của giáo sư Edward.
Nam Lịch Viễn cười, “Xem ra sức hấp dẫn của anh ta còn lớn hơn cả chồng của em!”
Gần đây Nam Lịch Viễn cũng đang học về trang sức, anh đương nhiên biết vị trí của Edward trong ngành.
“Anh cùng em đi Mỹ, thế nào?” Nam Lịch Viễn hỏi.
“Không được đâu. Lần bồi dưỡng này sẽ phong bế hoàn toàn. Chú đi theo cháu, cháu lại không ra ngoài được, cũng không gặp được chú.”
Nam Lịch Viễn không nói gì nữa, thật sự dự định đi theo cô.
Cố Tam Nhi đã quyết định, đến ngày 8 tháng 6, cô sẽ âm thầm quay về, làm sinh nhật cho chú Nam, cho anh một bất ngờ vui vẻ.
Về đến nhà, Cố Tam Nhi nói, đồ lót anh mua cho cô đã thử rồi, rất thoải mái, rất tốt.
“Không mặt cho anh xem sao?” Nam Lịch Viễn hỏi cô.
“Nếu như có ở đây, cháu sẽ mặc cho chú xem, đáng tiếc cháu để ở trường rồi.” Ngữ điệu của cô rất thơ ngây, tuyệt đối không phải dáng vẻ “may quá không có chúng ở đây”.
Biểu hiện làm như thật này của cô khiến Nam Lịch Viễn yêu cô chết mất, rất vô tội, không giả tạo, không kiêu căng.
Cho dù người khác cười cô, cô vẫn làm như rất thật.
Loại cảm giác này, càng giống như đang câu dẫn đàn ông.
“Ở nhà có.”
“Hả?”
“Tổng cộng mua cho em sáu bộ, ở nhà vẫn còn ba bộ. Bây giờ, có thử nữa không?” Nam Lịch Viễn vừa nói, vừa lấy đồ lót ở trong tủ quần áo ra.
Cố Tam Nhi phát hiện, đồ lót anh mua thật gợi tình, toàn là màu đen, còn có ren, không có mút, chỉ có phần bao ở ngoài, phần miếng lót ngực cơ bản là rỗng không.
Cái nơi bị rỗng đó, phô bày làn da trắng như tuyết, tròn đầy, cô hào phóng đứng trước mặt Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn lập tức cảm thấy mỗi bộ phận trên người đều cứng lên, anh liền ôm Cố Tam Nhi vào lòng, thanh âm trong miệng trầm thấp, “Tam Nhi, Tam Nhi, Tam Nhi, anh phải thương em như thế nào mới đủ đây?”
Yêu thương như thế nào cũng không đủ!
Môi của anh bắt đầu ngao du trên người của Cố Tam Nhi, lần này, anh thực sự ở trên người Cố Tam Nhi tận hưởng.
Lúc trước anh luôn sợ sẽ làm bị thương cô, lần này là lần đầu tiên anh mặc sức ở trên người cô.
Từng tiếng ngâm vang gầm thấp như sư tử, khiến Cố Tam Nhi cũng ý loạn tình mê.
Đầu tháng sáu, Cố Tam Nhi xin nghỉ phép ở trường, để đi Mỹ, ngày cô đi, Nam Lịch Viễn đi tiễn cô.
Ngoại trừ thẻ tín dụng, anh còn đưa cho Cố Tam Nhi mười vạn, mặc dù hai tháng này bị phong bế, không cần tiêu tiền, bình thường cô cũng không tiêu bao nhiêu, nhưng dù sao, ở bên ngoài, nhiều tiền vẫn tốt hơn.
Ở sân bay, Cố Tam Nhi ôm cổ Nam Lịch Viễn, hai chân quấn chặt lấy người anh, không muốn rời đi.
“Ngoan nào, Tam Nhi, ngày sau còn dài mà.” Anh nói.
So với lúc Cố Tam Nhi mới biết mình phải đi Mỹ học, tâm trạng của cô vẫn không tốt hơn.
Lúc đó, cô thật sự xem Nam Lịch Viễn là chú Nam của mình, còn bây giờ, anh là chồng cô.
Nước mắt rơi xuống đất, không nỡ rời xa chú Nam.
Sau đó, Cố Tam Nhi cầm lấy hành lí, bước đi, lần nữa bay đến Mỹ.
Nam Lịch Viễn muốn đi cùng cô, nhưng cô lại không cần.
Nam Lịch Viễn đem hết tinh lực dồn vào công việc, Cố Tam Nhi ở Mỹ học chuyên ngành cũng rất bận, thỉnh thoảng mới gọi cho anh một cuộc điện thoại hoặc gửi tin nhắn, chỉ cần anh nhận được tin nhắn của cô liền trả lời ngay lập tức.
Cố Tam Nhi kể với Nam Lịch Viễn những gì cô đã học được ở Mỹ, có tiến bộ thế nào.
Nam Lịch Viễn bảo cô cố lên!
Cuối cùng bên cạnh vẫn thiếu đi một người.
Khoảng thời gian này, Nam Lịch Viễn có đến Mỹ một lần, Cố Tam Nhi đang quay cuồng trong bận rộn cũng cố gắng tìm một chút thời gian rãnh, ra ngoài ăn cơm với Nam Lịch Viễn, xa cách lâu ngày mới gặp lại, Nam Lịch Viễn ôm Cố Tam Nhi xoay một vòng, cô lại đẹp ra nữa rồi.
Cố Tam Nhi cười ngọt ngào.
Không có qua đêm, hai người nói chuyện với nhau suốt hai tiếng đồng hồ, vẫn nói không hết.
Cố Tam Nhi rất vui.
Đến ngày 8 tháng 6 hôm đó.
Nam Lịch Viễn không hề nói với Cố Tam Nhi hôm nay là sinh nhật anh, sợ cô để trong lòng, nhưng lại không thể ra ngoài.
Trước đó Cố Tam Nhi đã nói với bạn học, hôm nay cô phải ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại, có chuyện gì thì giúp cô chống đỡ, bạn học đã đồng ý với cô nói, không thành vấn đề.
Bình thường cô rất ít khi trốn học, nhưng lúc cần thiết, không thể không trốn được.
Hôm nay Nam Lịch Viễn ở nhà một mình, có một vài người bạn đã hẹn với anh, buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn cơm, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh.
Phòng bao không lớn, anh ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, phục vụ đang lên món, nên cửa phòng không đóng.
Vừa nãy Cố Tam Nhi gửi tin nhắn hỏi anh hôm nay sẽ làm gì, anh nói đã ở nhà nguyên một ngày, buổi tối có vài người bạn hẹn anh ra ngoài ăn cơm, nên bây giờ anh đã ra ngoài, không hề nhắc đến chuyện sinh nhật của mình.
Cố Tam Nhi hỏi anh chơi ở đâu, anh nói đang ở phòng bao trong quán bar lớn nhất Giang Thành.
“Chú uống ít thôi!” Cố Tam Nhi dặn dò.
“Biết rồi.”
Nam Lịch Viễn nâng ly với những người ở đó, chén chú chén anh với họ, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ Tam Nhi của anh.
Lúc anh liếc mắt ra phía ngoài cửa, hình như có một thân hình phụ nữ đang đi về phía này, rất giống Tam Nhi.
“Nam tổng nhìn thấy ai vậy?” một người đến hỏi.
“Hình như nhìn thấy Tam Nhi nhà tôi.” Nam Lịch Viễn trả lời, nhưng anh biết, mình chỉ đang nói mớ mà thôi, Tam Nhi hiện giờ đang ở Mỹ.
“Nam tổng nhớ bà xã đến điên rồi!”
Nam Lịch Viễn cười khổ.
Sau khi ăn xong bữa cơm, mọi người đã đi về hết, chỉ còn một mình Nam Lịch Viễn ngồi trên ghế, tâm trạng dù sao cũng không tốt, hôm nay là sinh nhật anh, thế nhưng cô không có ở đây.
Về nhà cũng chỉ có một mình lạnh lẽo.
“Chú Nam!” Một âm thanh truyền đến, người đang đứng ngoài cửa.
Nam Lịch Viễn ngước lên nhìn, nhìn thấy dáng vẻ đang cười hi hi ha ha của Cố Tam Nhi, đang đứng ở đó.
Nam Lịch Viễn không động đậy, nhìn chằm chằm ở cửa, “Anh đã nói mà, Tam Nhi nhà chúng ta về rồi! Thì ra anh không có nhìn nhầm.”
Cố Tam Nhi ngồi trên đùi Nam Lịch Viễn, hai người đang cụng chán với nhau.
Gặp lại chú Nam, Cố Tam Nhi rất muốn khóc, cô mang theo âm thanh sụt sịt nói, “Cháu đã mua cho chú một cái thắt lưng, loại tốt nhất, mẹ cháu cũng mua cho cha cháu, cho nên cha đã bị mẹ chói cả cuộc đời.”
Nam Lịch Viễn hôn lên tai Cố Tam Nhi.
Đời này, anh thật sự không rời xa Cố Tam Nhi được nữa.
“Ừm, sau đó thì sao?’ giọng của Nam Lịch Viễn cũng đã khàn khàn trầm thấp.
“Sau đó, Tam Nhi nhớ Chú Nam, nên hôm nay là sinh nhất chú, Tam Nhi liền trở về.”
Hai người đang thân mật.
Lúc này, ở cửa xuất hiện một người, là Hề Dao, cô nhìn thấy dáng vẻ Nam Lịch Viễn đang ôm chặt lấy Cố Tam Nhi thân mật, nói, “Lịch Viễn, lúc trước sinh nhật của anh đều cùng em trải qua, bây giờ thì sao?”
Cố Tam Nhi bất động, cô nghe thấy âm thanh liền biết người đó là ai.
Chỉ là trong lòng run rẩy, cô hôn lên tai của Nam Lịch Viễn, cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, phí nhiều công sức như vậy, từ Mỹ chạy về đây, lại đụng trúng cô ta, cô nghẹn ngào nói bên tai anh, “Hôm nay, chú phải xử lí cô ta cho cháu, nếu không xử lí tốt cô ta, Tam Nhi trở về Mỹ rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa!”