“Em không biết anh như thế nào, dù sao thì tấm lòng của em cũng đã trao đi từ lâu rồi!”
Kiều Duyệt Nhiên nói.
Miêu Doanh Đông không tiếp tục đề tài này, anh liếc mắt nhìn hộp quà rồi hỏi, “Bên trong là cái gì?”
“Là một cái đĩa, chính là cái đĩa mà lần trước em đã mua khi đi Haiti.”
Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Mua cho anh à? Không phải là mua cho Tam Nhi sao?”
“Từ đầu em đã có ý định mua nó cho anh! Nhưng anh lại không thích và đã vứt nó đi.”
Kiều Duyệt Nhiên có chút không vui nói.
“Ai nói anh không thích chứ?”
Kiều Duyệt Nhiên vẫn còn hơi buồn ngủ nên cô muốn ngủ một lúc, cô cảm thấy mình chỉ vừa ngả đầu được một lúc thì đã đến Miêu gia.
Hai người về đến nhà, thì Từ Thiến đã ăn mặc chỉnh tề và đang chờ Kiều Duyệt Nhiên.
“Mẹ thần bí như vậy là đang định làm gì chứ?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
“Đi gặp một người, con có muốn đi không?”
Từ Thiến nói trêu Miêu Doanh Đông.
“Chuyện của phụ nữ các người, con không thèm đi.
Hai người đi đi, con vào nhà chuẩn bị một chút rồi còn phải đi làm!”
Miêu Doanh Đông nói dứt lời liền đi.
“Nhưng mà, Doanh Đông, người trước nay luôn chuẩn bị sẵn sàng mọi việc như con, chắc là sẽ không quên chuyện gì đâu nhỉ?”
Từ Thiến lại tiếp tục trêu anh.
Miêu Doanh Đông liếc mắt nhìn Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên biết Từ Thiến đang cố ý muốn vạch trần chuyện hôm qua, dù sao trước đây cô và Miêu Doanh Đông cũng đã ở bên nhau một khoảng thời gian dài như vậy rồi, nên đương nhiên cô biết Miêu Doanh Đông chắc chắn sẽ không quên gì cả.
Còn về hôm qua, việc quên tài liệu —
– Thì đúng thật sự là anh đã quên mất.
Sau khi Miêu Doanh Đông rời đi, tài xế đã chở Kiều Duyệt Nhiên và Từ Thiến đến một nơi.
Mới hơn năm giờ sáng mà Từ Thiến đã gấp gáp hối thúc như vậy.
Tiểu Kiều nhịn không được hỏi Từ Thiến, “Chúng ta đi làm gì vậy ạ?”
“Đi xem kịch!”
“Xem kịch?”
Tiểu Kiều không hiểu, xem kịch cần phải dậy sớm vậy sao? Hơn nữa, trước giờ Từ Thiến cũng không hề có sở thích xem kịch mà.
Đích đến của họ là một chung cư rất bình thường, phía dưới lầu có một người phụ nữ đang đứng chửi đổng, nói xoáy, mắng người phụ nữ trên lầu là đồ kỹ nữ thối tha, nói cái gì mà quyến rũ chồng của người ta cũng không thèm chớp mắt, mở chân ra là có thể làm, có thể vì tiền mà bán mông —
– Tiểu Kiều và Từ Thiến ngồi trong xe nghe, Kiều Duyệt Nhiên nhíu chặt mày lại, nói chung là những lời nói dơ bẩn cô không có cách nào nghe lọt tai.
Tiểu Kiều thiết nghĩ người phụ nữ có địa vị như Từ Thiến, sao lại có thể đến đây để nghe người đàn bà này nói năng lung tung vậy chứ? Hơn nữa, Tiểu Kiều cũng rất xem thường người đàn bà này! “Kẻ đang đứng mắng chửi vốn là một vũ nữ, còn người phụ nữ bị mắng trên lầu chỉ là một nhân viên tài vụ, gần đây vì vấn đề về tài sản mà có tiếp xúc khá thường xuyên với chồng của người phụ nữ ở dưới lầu, căn bản không hề xảy ra chuyện gì cả, lại bị ả vũ nữ chửi đổng này nắm được thóp, cho nên mới đến tận cửa mà mắng chửi! Con cảm thấy bà ta có lý trí không?”
Từ Thiến hỏi Kiều Duyệt Nhiên.
“Đương nhiên không rồi ạ! Rất vô văn hóa.”
“Vậy nếu bác nói cho con biết, chồng của vũ nữ này cũng là do cướp được từ tay người khác, năm đó, trong một đêm đông gió lạnh ả ta đã bức người vợ chính thức của chồng bà ta phải rời đi, vợ của chồng bà ta là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, xả thân vì người, cực kỳ có giáo dưỡng, nhưng người phụ nữ này đã dùng thân phận của một vũ nữ mà dành được danh phận, hơn nữa, vợ chính thức của chồng bà ta còn đang mang thai, là một cặp thai long phụng.
Vũ nữ nắm được tài sản của người chồng, chồng của bà ta rất giàu có, ít hơn Miêu gia một chút, nhưng cũng được xem là người trong giới thượng lưu! Bây giờ, con cảm thấy nhân phẩm của người phụ nữ này như thế nào?”
Từ Thiến lại hỏi Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên kinh ngạc mở to mắt nhìn Từ Thiến, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, lòng người thật là hiểm ác, tranh giành đàn ông mà lại có thể làm đến bước này sao? “Trên đời này lại còn có loại người như vậy sao?”
Kiều Duyệt Nhiên trừng lớn mắt nhìn Từ Thiến.
“Đúng vậy, lòng người hiểm ác, con không ngờ được đâu! Con còn chưa nói, con cảm thấy nhân phẩm của ả vũ nữ này như thế nào?”
Từ Thiến lại hỏi.
“Người vợ chính thức đó sau đó như thế nào?”
Kiều Duyệt Nhiên vẫn cảm thấy cô quan tâm đến việc này hơn.
“Sống cảnh màn trời chiếu đất, một người phụ nữ đang mang thai, không có công việc, sinh con trong một bệnh viện tư nhân có điều kiện cực kỳ kém, sau khi sinh con thì người phụ nữ đó liền qua đời, cặp long phụng thai cũng ly tán!”
Từ Thiến nói.
Kiều Duyệt Nhiên rất kinh ngạc, cô cảm thấy mình đã rất khổ rồi, nhưng không ngờ trên đời này còn có người khổ hơn cô.
Cô biết người phụ nữ mang thai song sinh, hoạt động ở cuối thai kỳ cực kỳ bất tiện, bụng có cảm giác như muốn rơi xuống đất bất cứ lúc nào, vậy ai đến quan tâm người phụ nữ đó chứ? Thật sự là người tốt sẽ không có kết cục tốt sao? Kiều Duyệt Nhiên im lặng rất lâu, lại nghe thấy thanh âm của người phụ nữ đang chửi đổng ở bên ngoài, liền cảm thấy hết sức cộc lốc, cực kỳ chói tai.
Dưới lầu đã có rất nhiều người tụ tập lại.
“Bác gái, bác vẫn chưa nói cho con biết bác đưa con đến đây để làm gì? Con rất chán ghét người phụ nữ này! Lòng dạ thật độc ác!”
Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Loại người này, bác vẫn luôn rất xem thường, thứ bác cảm thấy hứng thú là xưởng tàu của chồng bà ta.
Gã đàn ông bỉ ổi và ả đàn bà đê tiện ép chết vợ cả, loại người này không đáng được sống!”
Từ Thiến lạnh lùng nhìn vào Quý Hồng đang gào thét ở bên ngoài qua cửa sổ xe.
Cũng giống như việc Quý Hồng đang nhìn chằm chằm vào Kiều Duyệt Nhiên, thì Từ Thiến cũng phái người theo dõi Quý Hồng sát sao.
Với đẳng cấp như Từ Thiến thì loại vũ nữ như Quý Hồng há lại có thể theo kịp? Có người báo với bà, sáng sớm hôm nay trời vừa sáng, Quý Hồng liền đến dưới nhà người phụ nữ này để chuẩn bị đại chiến mắng chửi.
Từ Thiến liền nhanh chóng cho Kiều Duyệt Nhiên thấy được hình ảnh này của bà ta.
“Bác gái, bác muốn làm gì?”
Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Bác muốn xưởng tàu của gã đàn ông bỉ ổi này, để cho gã đàn ông xấu xa và ả đàn bà đê tiện phải nhận được báo ứng thích đáng! Trước giờ bác làm việc đều muốn toàn đều thắng, không thích làm việc theo cảm tính, còn con thì sao? Con sẽ giúp bác chứ?”
Từ Thiến nắm chặt lấy tay Kiều Duyệt Nhiên.
“Dạ! Chắc chắn ạ!”
Từ Thiến cười nhẹ.