Gần đây Cố Vi Hằng cũng phải đi công tác, đến Đức một chuyến, bởi vì việc kinh doanh rôbốt trước đây của tập đoàn Minh Thành, nên bây giờ anh càng lúc càng bận, việc kinh doanh càng lúc càng nhiều, anh có chút trở tay không kịp.
Sau khi xử lí xong công việc, ba ngày sau, lúc anh đến sảnh quán bar đúng lúc gặp tên thái tử Triệu Thế Tổ.
“Ô, thế giới sao lại nhỏ như vậy? Cơn gió nào có thể đưa một người bận rộn như Cố nhị cậu thổi đến Đức vậy? Nhà tôi đã mua một biệt thự ở Đức, cậu đến xem thử nhé.” Triệu Thế Tổ từ trên lầu đi xuống.
Cố Vi Hằng căn bản không để ý đến anh, trước giờ anh đã quen kiêu ngạo, Triệu Thế Tổ thường xuyên bị anh xem như không nhìn thấy, sớm đã quen.
Anh muốn giữ Cố nhị ở lại Đức chơi vài ngày, cùng nhau đi đánh golf.
“Không rãnh!” Bước chân của Cố Vi Hằng vô cùng nhanh.
“Ai, cô gái này nhìn rất được nha, còn là một trong mười người phụ nữ có ảnh hưởng nhất, lợi hại.” Triệu Thế Tổ nhìn phía sau lưng Cố Vi Hằng nói.
Cố Vi Hằng vẫn không hề quay đầu lại.
“Cô gái này tên gì? Cố nhị, không phải trước giờ cậu đều có hứng thú với mỹ nữ sao, nhìn thử xem, có thể là rau của cậu đó!” Triệu Thế Tổ cầu xin Cố nhị quay đầu nhìn thử một chút.
Cố nhị vẫn không quay lại.
Trong tivi vẫn đang nói tiếng Đức, nếu là tiếng Đức thì anh cả với mẹ đều biết, anh biết không nhiều, nhưng vẫn đủ nghe hiểu một chút, “ Một trong mười người phụ nữ có ảnh hưởng nhất trong giới đầu tư.”
Vừa nghe hai chữ “đầu tư”, Cố Vi Hằng liền quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Miêu Doanh Cửu trên ống kính.
Cô mặc một bộ suit màu trắng, tóc thả ở phía sau, trang điểm nhẹ, vẫn bình tĩnh đĩnh đạc như mọi khi, loại quý khí đó tỏa ra rất rõ ràng.
Cố Vi Hằng nắm chặt tay lại, cô đang nói chuyện bằng tiếng anh, vô cùng lưu loát.
Mặc dù vừa mới thừa kế sản nghiệp gia tộc, nhưng bởi vì sản nghiệp của gia tộc này cũng không nhỏ, hơn nữa, Miêu Doanh Cửu trước giờ làm việc đều trầm – chuẩn – ác, được đánh giá là “Có tầm nhìn xa, bình tĩnh ung dung”, Miêu Doanh Cửu vẫn luôn đứng thứ bảy hoặc thứ tám.
Cố Vi Hằng vẫn đang nhìn cô.
Thì ra cô nói có một hội nghị rất quan trọng là chuyện này.
Sau khi ống kính lướt qua Miêu Doanh Cửu, một lúc lâu sau cô vẫn không xuất hiện trong ống kính nữa, Cố Vi Hằng phải rời đi.
Vừa mới quay người, điện thoại liền reo lên, là tin nhắn từ Miêu gia Tiểu Cửu.
Miêu gia Tiểu Cửu: Đại thần bây giờ anh có thời gian không? Nếu có, đánh với tôi một ván cờ đi.
Dương Liễu đang hối thúc Cố Vi Hằng, nói sắp đến giờ lên máy bay ròi.
Phong Quá Vô Hằng: Tôi phải lên máy bay rồi.
Miêu gia Tiểu Cửu: Ồ, tôi làm phiền anh rồi đại thần, xin lỗi.
Câu nói này xa lạ đến mức khiến trái tim Cố Vi Hằng như bị kim đâm, thái độ khiêm tốn như vậy.
Phong Quá Vô Hằng: Cô đang làm gì? Sao không đi tìm bạn trai của cô?
Miêu gia Tiểu Cửu: Anh ấy đang bận.
Cho nên, dưới tình huống như vậy, vẫn không nói xấu anh một câu nào.
Dương Liễu hối Cố Vi Hằng mau đi, Cố Vi Hằng nói với Dương Liễu, “Lùi vé hôm nay lại cho tôi! Đổi thành ngày mai đi.”
Dương Liễu: “Cố tổng, anh còn có một Power Point rất quan trọng phải về đối chiếu với tôi.”
“Tối nay sau khi anh làm xong, thì đối chiếu với tôi.”
Dương Liễu hết cách, chỉ có thể nghe theo.
“Cố nhị, bạn bè tốt.” Triệu Thế Tổ khoát tay qua vai Cố Vi Hằng nói, anh cứ cho rằng Cố Vi Hằng ở lại là vì muốn đánh golf với anh.
Cố nhị trở về phòng, mở máy tính lên, có lẽ những chương trình truyền hình như vậy, truyền hình và mạng của Trung Quốc sẽ không xem được.
Trên tivi không phải lúc nào Miêu Doanh Cửu cũng ở trong tầm của ống kính, thỉnh thoảng lướt qua, cô đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Phong Quá Vô Hằng: Cô đang làm gì?
Miêu gia Tiểu Cửu: Tham gia một cuộc họp rất tẻ nhạt.
Cố Vi Hằng ngước lên liếc nhìn tivi, ở trên viết một dòng chữ truyền hình trực tiếp.
Anh nhịn không được mỉm cười, vì vậy, cuộc họp này tẻ nhạt, anh cũng không biết còn cuộc họp nào không tẻ nhạt nữa.
Phong Quá Vô Hằng: Không phải muốn chơi cờ sao? Làm một ván đi.
Miêu gia Tiểu Cửu rất vui vẻ, hai người bắt đầu đánh một trận.
Cố Vi Hằng lần này thua hết nữa quân cờ, là anh cố ý, bởi vì anh muốn nhìn thấy cô cười.
Ở trên mạng đánh cờ, dường như cô chưa từng thắng anh.
Nhưng chương trình trên tivi không có chiếu đến cô rốt cuộc có cười hay không.
Đêm nay Cố Vi Hằng ở lại Đức, anh không để ý nghe thấy chương trình này phát từ quốc gia nào, không biết bây giờ cô đang ở đâu, anh cũng không hỏi.
Bây giờ, cô và anh, đều đang bay đi khắp thế giới sao?
Vậy tương lại thế nào đây?
Hai người phân cách hai nơi, anh giống như Ngưu Lang, cô giống như Chức Nữ, vĩnh viễn bị chia cách bởi sông ngân hà.
Sau khi Miêu Doanh Cửu trở về Mỹ, Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi mời cô ăn cơm, nói cô ngày càng có khí chất của lãnh đạo, muốn rửa bụi tẩy trần cho cô.
Miêu Doanh Cửu biết, người thực sự có khí chất lãnh đạo không phải cô, mà là người khác.
Miêu Doanh Cửu thật sự rất bận, mặc dù người mời là Cố Tam Nhi, cô cũng không cách nào thoát thân được.
Cố Tam Nhi nhìn thấy Miêu Doanh Cửu, vô cùng kinh ngạc nói, “Tiểu Cửu, em ốm rồi!”
Bởi vì quan hệ với Nam Lịch Viễn, nên trước giờ Cố Tam Nhi chưa từng gọi Miêu Doanh Cửu là chị, bởi vì cô phải gọi Cố Tam Nhi là chị dâu, hay sau này Cố Tam Nhi phải gọi cô là chị hai, ai biết được, dù sao xưng hô cũng đủ loạn rồi.
“Có thể bởi vì gần đây quá bận quá mệt.” Miêu Doanh Cửu cười nói, vừa gọi món.
Chuyện như vậy trước giờ Nam Lịch Viễn đều không quan tâm, chuyện của nữ giới, đều là Cố Tam Nhi ra mặt, tránh cho quan hệ quá thân mật hay qua xa lạ với họ hàng nữ tính trong nhà mình đều có thể bị Cố Tam Nhi lườm nguýt.
“Không đúng, tiểu Cửu, lúc trước cho dù có mệt, nhưng trong mắt em vẫn luôn lấp lánh ánh sáng, nhưng bây giờ, một chút sức sống cũng không có, rất u ám, tại sao vậy?” Cố Tam Nhi nắm chặt lấy tay Miêu Doanh Cửu, rất quan tâm hỏi han cô.
Trên thương trường Miêu Doanh Cửu vĩnh viễn là người không bị người khác ức hiếp, người có thể ức hiếp được cô, tuyệt đối vẫn chưa ra đời.
Hai tay Miêu Doanh Cửu ôm mặt, cười nói, “Làm gì có?”
“Sao lại không?” Cố Tam Nhi biết tiểu Cửu và anh hai của cô đang yêu nhau, là Khương Thục Đồng nói với cô, Khương Thục Đồng rất vui, luôn nói đã tìm được cô con dâu mình ưng ý nhất.
“Có phải anh hai chị ức hiếp em không? Nếu như anh hai chị làm em tổn thương, em liền đá anh ta đi, dù sao anh hai chị cũng da dày thịt cứng, thường xuyên…” Cố Tam Nhi muốn nói, lúc trước Cố Vi Hằng thường xuyên bỏ rơi bạn gái, bị một bầy phụ nữ tôn thờ ra cái đức hạnh như vậy, đáng bị vứt bỏ một lần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lời này không thể nói.
Lúc hai tay Miêu Doanh Cửu để xuống, trong mắt đã ẩn ẩn vài giọt nước, “Một người làm em tổn thương thành như vậy, em làm sao vứt bỏ anh ấy được đây?”
Anh ấy đã tiến vào rất sâu rất sâu trong tim cô rồi, tổn thương cũng đã tổn thương triệt để rồi.
Vứt bỏ, đâu có dễ như vậy?