Khương Thục Đồng không muốn cãi nhau trước mặt con, cho nên giọng nói vẫn một mực kiềm nén lại.
Lúc cãi nhau đến mức cả người gần như suy sụp, mắt cô rưng rưng lệ nói với Cố Minh Thành, “Tôi không có lấy!”
“Anh biết.” Cố Minh Thành nhẹ nhàng trả lời lại một câu.
“À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hôm qua tôi quả thật có nhìn thấy một tấm chi phiếu ở trên bàn gỗ ngoài vườn hoa, tôi đã cầm lên giúp cô và đã để vào trong ngăn kéo.” Tiểu Cù rất vô tội nói.
Diệp Thu trừng mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Cù, câu nói này của Tiểu Cù, có thể xem như đang tát thật mạnh vào mặt bà.
Bà ta vốn đang đứng ở thế mạnh, nhưng sau câu nói của Tiểu Cù lại khiến cho ba ta có miệng nhưng không nói nên lời.
Từ đó, Diệp Thu bắt đầu hận Tiểu Cù.
Khương Thục Đồng không hiểu, tại sao đến bây giờ Tiểu Cù mới nói ra việc này, rõ ràng cô ấy có thể đứng ra làm chứng ngay từ đầu mà.
Tiểu Cù cảm thấy sự xuất hiện của bản thân là cực kỳ đúng thời điểm, không phải Khương Thục Đồng vẫn một mực không chịu nói thật lòng mình với Cố Minh Thành sao, vậy thì phải bức cô nói ra, bức cô nói ra câu “Cô không muốn chia tay với Cố Minh Thành”, bởi vì Tiểu Cù cũng thấy được bộ dạng khoanh tay đứng xem tình hình của Cố Minh Thành.
Rõ ràng bản thân thích Cố Minh Thành như vậy, nhưng lại cứ muốn tác thành cho người khác.
Dù sao Cố Minh Thành đã tặng cho cô một căn nhà, cho nên món nợ này cô ấy cần phải trả lại, nếu không dựa vào khả năng của cô thì cả đời cũng không mua được một căn nhà.
Ngoài ra Tiểu Cù còn nhận thức được rõ ràng một sự thật: Cố Minh Thành cả đời này cũng không thể yêu cô ấy, trong mắt anh chỉ có Khương Thục Đồng.
Cô ấy không nên mơ ước xa vời.
Có thể giúp được Khương Thục Đồng thì cứ giúp thôi, cô ấy đột nhiên cảm thấy hai người họ mẹ quá con côi ở Đức bốn năm, mà hai người lại vẫn chưa kết hôn, đây cũng là không dễ dàng gì.
Nhà hào môn không phải dễ dàng gì mà bước vào như vậy, nhưng xem ra Cố Minh Thành nhất định phải có được Khương Thục Đồng.
Cô ấy lại cần gì phải phí công làm người xấu chứ?
Khương Thục Đồng kéo tay đứa bé đi ra ngoài, Cố Minh Thành nói, “Anh đưa em về!”
Khương Thục Đồng và con ngồi phía sau xe, cô vẫn cứ lau nước mắt còn Ken một mực nhìn chằm chằm cô.
Bất kỳ đứa trẻ nào cũng không muốn nhìn thấy mẹ mình phải chịu uất ức, Ken cũng như vậy.
“Mummy, có ai ức hiếp mẹ sao? ” Ken hỏi Khương Thục Đồng.
“Không có. Chỉ là mẹ quá xúc động chứ không phải khóc vì bị ức hiếp, đây là nước mắt xúc động. ” Khương Thục Đồng nâng mặt Ken lên, thật sự rất sợ sẽ để lại ám ảnh trong tâm lý cho con, nên cố tình không nói đến việc cãi nhau, cũng may là Ken nghe không hiểu.
Tâm trạng của Cố Minh Thành vốn có chút vui phơi phới, nhưng nhìn thấy hình ảnh này trong phút chốc liền bị nén xuống.
Không biết trong bốn năm nay, hai mẹ con đã sống thế nào, có từng trải qua sự việc giống hôm nay hay không.
Khương Thục Đồng có phải cũng từng gặp phải sự khiêu khích gây sự như vậy hay không, có phải cô cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy không.
Hai người dựa vào nhau mà sống, dường như đã vứt anh ra khỏi cuộc sống của họ.
Tâm trạng của Cố Minh Thành khó lòng bình ổn được, trong lúc chờ đèn đỏ, tay anh chống cằm, “Sau này nếu chịu phải uất ức gì thì đến tìm anh! “
Nhưng thật khốn khiếp, rõ ràng những uất ức này là từ anh mà ra.
Không có anh, có lẽ cô đã kết hôn sinh con từ sớm và sống cuộc sống hạnh phúc rồi.
Đối với thái độ giương mắt xem trò vui của mình mà cảm thấy có chút hối hận.
Chỉ nhớ những lời cô nói có ý gì, nhưng lại không hề nghĩ đến những gì cô phải chịu đựng.
Cũng có lẽ, lời cô nói không chia tay với Minh Thành, chỉ là để nói cho Diệp Thu biết: Cô không nhận tiền, cũng không đồng ý bất cứ điều kiện nào của Diệp Thu, chỉ có vậy mà thôi.
Trở về anh liền đuổi Diệp Thu cút đi.
“Cha ơi, sau này cha phải bảo vệ Mummy thật tốt đó, Ken bây giờ vẫn còn nhỏ, vẫn chưa có đủ năng lực. ” Ken nói với Cố Minh Thành đang ngồi ở phía trước.
Cố Minh Thành nhẹ nhíu mày lại, không nói gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người này tại sao lại khiến anh đau lòng như vậy?
Lúc gần đến nhà Khương Thục Đồng, cô nói đến bên ngoài khu dân cư là được rồi, cô sợ Khương Lịch Niên nhìn thấy là Cố Minh Thành đưa cô về, liền nói muốn đi dạo với Ken trong khu dân cư một lát.
Sau khi Khương Thục Đồng xuống xe, Cố Minh Thành nhìn chăm chú vào bóng dáng của hai người, một lớn một nhỏ.
Đột nhiên muốn hút điếu thuốc, nhưng cuối cũng vẫn không hút.
Anh đã cai thuốc.
Khương Lịch Niên vừa đi đánh bài ở nhà hàng xóm về, từ xa đã nhìn thấy xe của Cố Minh Thành chở Khương Thục Đồng về.
Khương Lịch Niên nhíu chặt chân mày, Cố Minh Thành quả nhiên nói lời không giữ lấy lời, lại bắt đầu dây dưa với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng nhớ ra phải mua que thử nên liền đi đến tiệm thuốc, mua về thử.
Thật may là không mang thai, Khương Thục Đồng thở dài một hơi.
Cũng không biết tại sao hiện tại cô lại sợ mang thai con của anh đến vậy.
Bạch Mi đến.
Cô ấy nói cô ấy đã bắt đầu tìm bạn đời trên một trang web về tình yêu và hôn nhân, và cũng đã đăng ký cho Khương Thục Đồng rồi.
Khương Thục Đồng vô cùng kinh ngạc, hoang mang nói: “Tôi lại không cần tìm bạn đời, cô đăng ký cho tôi làm gì? “
“Tôi cũng không phải cần tìm nửa kia, nhưng không phải tôi cũng đã ghi danh sao? ” Bạch Mi phản bác lại, “Tôi tìm bạn là để cho người đàn ông đó thấy. “
“Ai chứ? “
“Cha của đứa nhỏ. “
Khương Thục Đồng cảm thấy rất kỳ quái, từ lúc nào mà Bạch Mi và Từ Mậu Thận trở thành như vậy rồi?
Có thể do thời thế thay đổi, đi khắp thế gian cuối cũng vẫn cảm thấy Từ Mậu Thận là tốt nhất.
Khương Thục Đồng cũng cảm thấy, Từ Mậu Thận là một người đàn ông rất tốt.
Lúc trước cô đã cảm thấy hai người này nên quay về bên nhau, vì cả hai đều là người tốt.
“Nhưng cô ghi danh cho tôi làm gì chứ? Tôi lại không cần tìm bạn đời cho ai xem.” Khương Thục Đồng phản bác.
“Cô không cần cho anh ta xem sao? Con của cô cũng đã lớn như vậy rồi, đứa nhỏ cũng đã nhận tổ quy tông rồi, nhưng cô thì sao? Anh ta có nói cho cô một danh phận không?” Bạch Mi cực kỳ kích động.
Khương Thục Đồng cười gượng, “Cô thật đúng là người trong cuộc không vội mà người đứng xem đã nóng lòng!”
Bạch Mi khịt mũi xem thường lời nói của Khương Thục Đồng, người phụ nữ nào không mong muốn sớm kết hôn, cùng chồng dạy con chứ? “
“Tôi không tin, cô qua lại với Cố Minh Thành mà chỉ muốn làm người tình của anh ta. Nhưng kể ra thì, tìm bạn đời cho cô cũng là vì muốn tốt cho cô, khiến cho anh ta nôn nóng! Cô không cần lo lắng, người khác sẽ không hẹn cô đâu, đều đã biết cô đã sinh con cho anh ta rồi, cả Hải Thành hầu như không còn ai dám quen cô đâu. ” Nói hết lời, Bạch Mi liền rời đi.
Có thể do tâm trạng cô ấy hôm nay không tốt, cho nên đến tìm Khương Thục Đồng, cũng thuận tiện nói đến việc đã giúp cô đăng ký tìm bạn đời.
Khương Thục Đồng muốn hủy bỏ, nhưng lại quên hỏi Bạch Mi đăng ký ở đâu, mà cũng có lẽ Bạch Mi sẽ không nói cho cô biết.
Cô tự tìm, còn không phải giống như mò kim đáy biển sao?
Nhưng mà Bạch Mi đã nói, không ai đam làm quen với Khương Thục Đồng cũng làm cho cô thấy rất khó chịu trong lòng.
Khương Thục Đồng ngồi trên sofa, từ “người tình” này không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Lần trước, sự cầu hôn vội vàng của Cố Minh Thành, có lẽ — không được tính là cầu hôn nhỉ.
Khương Thục Đồng cười gượng.
Khương Lịch Niên về đến nhà, nhìn thấy Khương Thục Đồng, mặt ông xanh mét.
Khương Thục Đồng hoàn toàn không biết Khương Lịch Niên đã nhìn thấy xe của Cố Minh Thành.
Lúc Khương Lịch Niên đi vào nhà vệ sinh liền nhìn thấy que thử trong thùng rác toilet.
Tuy ông đã lớn tuổi, nhưng vẫn biết cái này dùng để làm gì, hơn nữa, ông cũng biết rõ cái này chứng tỏ điều gì.
Ông cắn chặt răng, Khương Thục Đồng cuối cùng cũng vẫn phát sinh quan hệ với Cố Minh Thành, nếu như không xảy ra quan hệ thì căn bản không cần phải dùng đến que thử thai! Khẳng định là chuyện mới xảy ra gần đây.
Khương Lịch Niên âm thầm tức giận, lúc Cố Minh Thành nói đến chuyện hộ khẩu của Ken thì ông đã từng nói, nhưng hiển nhiên, cậu ta không để ý đến những gì mình từng hứa.
Khương Lịch Niên nắm chặt nắm tay—
……
Hôm nay, Cố Minh Thành lại đón Ken qua nhà, hình như là đang gọi video với Cố Thanh Nguyên.
Gọi video call với Cố Thanh Nguyên là quyết định mà Cố Minh Thành đã suy nghĩ rất lâu.
Cố Thanh Nguyên nhìn qua màn hình thấy dáng vẻ của cháu nội, thế nhưng lại nhìn chăm chú rất lâu cũng không nói gì.
Dường như là đang cảm khái thời gian trôi đi quá nhanh.
Đã từng có lúc Cố Minh Thành cũng có dáng vẻ này.
Ken cầm lấy điện thoại của Cố Minh Thành, có chút ngơ ngác, không biết phải nói gì.
Nhưng Cố Thanh Nguyên đã sớm trông thấy bộ dạng tinh nghịch, đáng yêu của cậu bé rồi.
Trong chớp mắt, cả trái tim của Cố Thanh Nguyên mềm nhũn cả ra.
Cháu trai, đây là cháu trai của ông ta.
“Là con của con và Khương Thục Đồng? ” Cố Thanh Nguyên hỏi Cố Minh Thành.
“Đúng vậy. “
“Hai người các con vẫn chưa kết hôn?”
“Gần đây đang nghĩ đến việc này. Mẹ của cháu trai của cha cũng không thể để lưu lạc bên ngoài. ” Cố Minh Thành nói rất nhẹ nhàng.
Lần trước đã cầu hôn thất bại một lần, lần này phải hành động cẩn thận mới được.
Không may, trong lúc video call, Diệp Thu lại đúng lúc đi ngang qua cửa phòng Cố Thanh Nguyên nghe thấy mọi chuyện.
Ánh mắt bà ta ngẩn ra, bước chân loạng choạng đi xuống cầu thang.
Nắm lấy ly nước bắt đầu uống nước.
Cố Thanh Nguyên đã có cháu trai, Cố Thanh Nguyên đã sớm không còn tin tưởng bà ta nữa rồi.
Xem ý của Cố Minh Thành là có ý định muốn cho Khương Thục Đồng chính thức bước vào Cố gia, đứa bé này chắc chắn sẽ hợp tình hợp lý mà trở thành con của Cố Minh Thành.
Bà ta vẫn còn chưa biết, Cố Minh Thành đã chuyển hộ khẩu của Cố Hành Cương sang dưới tên của mình rồi.
Năm đó Cố Thanh Nguyên có thể hại chị bà như vậy, thì bây giờ cũng có thể một phát đá bà đi, làm cho bà mất hết tất cả.
Chỉ cần Cố Minh Thành có con thì phần lớn tài sản của Cố Thanh Nguyên sẽ chia cho đứa trẻ này!
……
Diệp Thu đưa điện thoại cho Cố Minh Thành xem một trang web lớn về tình yêu và hôn nhân, và tấm ảnh Khương Thục Đồng đăng tìm bạn đời, bà ta cực kỳ tự đắc.
“Nhìn xem này,” Diệp Thu nói, “Khương Thục Đồng đang bắt đầu xem mắt, cũng đúng thôi, cũng đã là rau thừa rồi mà. Khương Thục Đồng sợ người ta không dám theo đuổi mình, cho nên mới chủ động đăng tin tìm đối tượng. “
Cố Minh Thành cầm điện thoại lên xem, không hề có tên thật của Khương Thục Đồng, nhưng người trong bức ảnh chính là cô: 29 tuổi, góa chồng, tự mình kinh doanh một công xưởng, có chi nhánh ở Trung Quốc và Đức, điều kiện kinh tế khá giả, tìm kiếm một người đàn ông chân thành, có thể không có tiền, không có nhà, không có xe, chỉ cần đối xử với cô thật lòng.
Cố Minh Thành chống cằm, hừ, cô là đang đánh vào mặt Cố Minh Thành anh mà.
Không tiền, không xe, không nhà, đối xử thật lòng với cô!
Phía dưới để lại số điện thoại của Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành gọi vào số của thư ký của anh: “Trả lời giúp tôi một yêu cầu tìm bạn đời. “
Việc Bạch Mi nói đăng tìm bạn đời giúp cô, Khương Thục Đồng căn bản không hề quan tâm.
Bởi vì Bạch Mi nói đúng, ở Hải Thành này căn bản không có người đàn ông nào dám làm quen với cô.
Cho nên, lúc nhận được điện thoại hẹn gặp của đối phương, cô rất là kinh ngạc, đối phương nói, anh ta muốn hẹn Khương Thục Đồng dùng cơm.
Khương Thục Đồng rất là nghi hoặc, cô nói không cần, cô còn có con, phiền lắm, sợ rằng sẽ làm trễ nãi đối phương.
Đối phương nói, không sao cả, anh ta biết tình hình của Khương Thục Đồng, anh ta rất kính phục cô phải một mình nuôi con, anh ta sẽ không đối xử tệ với đứa trẻ đâu.