Lần này Minh Nguyên trở lại Mỹ là cách lần trước đó khoảng một tháng.
Không phải cố ý trở lại, tỷ lệ doanh nghiệp của Venezuela và Mỹ không khác nhau lắm, hiện tại Minh Nguyên đã tiếp quản lại những doanh nghiệp mà vốn dĩ Tống Dương quản lý nên anh thường xuyên phải trở về Mỹ.
Tháng này Lệ Truyền Anh không hề liên hệ với anh, anh cũng không liên hệ với Lệ Truyền Anh.
Ngày thứ hai sau khi về nước, anh nói với Lệ Truyền Anh: “Em có thời gian không, đến nhà tôi một chuyến.”
Lệ Truyền Anh rất hiểu loại tín hiệu này.
Lúc này Lệ Truyền Anh đang vô cùng phiền não.
Lần trước, ba mẹ của cô đến Mỹ, luôn ở Mỹ, vẫn chưa về, dưới sự đồng tình ủng hộ của ba mẹ, cô đã chấp nhận Đường Tiềm rồi, hơn nữa, cô đã đồng ý làm bạn gái của anh.
Đó là một buổi chiều, lúc Lệ Truyền Anh tan làm, trời mưa rất to, cô lại không mang ô.
Không ngờ, Đường Tiềm đã cầm ô đứng đợi ở cửa đơn vị của cô.
Vốn dĩ Lệ Truyền Anh nghĩ tan làm sẽ trực tiếp đi luôn, khi mở cửa xe lại nhìn thấy Đường Tiềm đang mỉm cười nhìn cô.
Lệ Truyền Anh chậm chạp tiến về phía anh, những hạt mưa rơi lên tóc, lên quần áo của cô.
Đường Tiềm nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng.
Lúc đi đến gần, Lệ Truyền Anh đứng vào dưới chiếc ô của Đường Tiềm.
“Sao em không chạy? Không sợ bị ướt à?” Đường Tiềm hỏi, anh kéo lấy bả vai của Lệ Truyền Anh.
“Không chạy đâu, khoa học đã nghiên cứu, trời mưa thì dù chạy hay đi bộ bình thường cũng không có gì khác nhau, tại sao em phải làm cho mình trở nên chật vật như vậy, trước mặt anh em phải duy trì dáng vẻ tao nhã xinh đẹp chứ!” Lệ Truyền Anh cười nói.
Đường Tiềm cũng cười cười: “Tại sao phải ở trước mặt anh?”
“Bởi vì thích anh! Con gái làm đẹp vì người mình yêu, có gì sai chứ?” Lệ Truyền Anh nói.
“Tối nay anh đưa em đi ăn một bữa thật ngon, ăn xong sẽ dẫn em đi dạo phố, mua quần áo, coi như hóng mát, sau đó em đưa anh về nhà, được không? Đường Tiềm hỏi.
“Em biết rồi, sau khi em đưa anh về nhà, chắc chắc anh lại đưa em về nhà, đưa đi đưa lại đến nửa đêm cũng chưa xong!” Lệ Truyền Anh lại cười, chuyện như vậy quả thật đã xảy ra một lần.
Nó cũng giống như chuyện chỉ xảy ra với cô gái trẻ ở tuổi dậy thì, thực sự đã xảy ra đối với Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh cảm thấy tuổi thanh xuân của mình trở lại một lần nữa, ngày ngày giống như một thiếu nữ mười sáu tuổi.
Khi hai người đi ăn cơm thì có một người không mời mà đến.
Bọn họ đặt một phòng riêng ở nhà hàng Trung Hoa, vô cùng yên tĩnh.
Nhưng đại khái có một người đi nhầm cửa, nhìn thấy Lệ Truyền Anh và Đường Tiềm.
Hắn ta không đi ra mà lại tiến vào.
Là Văn Điện Thanh, bạn trai cũ âm hồn bất tán của Lệ Truyền Anh.
Trong cuộc đời của mỗi một người con gái tốt đều sẽ gặp một tên bạn trai cũ như Văn Điện Thanh.
Quả nhiên, Văn Điện Thanh nghênh ngang đi thẳng vào trong phòng, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Đường Tiềm.
So với hắn, Đường Tiềm đẹp trai hơn, phong độ hơn, điểm mấu chốt là có học thức hơn hắn.
Lần trước Văn Điện Thanh gặp Minh Nguyên vẫn luôn cảm thấy giữa Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh thiếu một cái gì đó.
Mặc dù không nhìn ra tuổi của Lệ Truyền Anh nhưng hắn biết tuổi thật của Lệ Truyền Anh, chính vì vậy nên cảm thấy tuổi của Minh Nguyên còn quá nhỏ, luôn có cảm giác như là chị mang theo em trai, người em trai đang mù đường.
Nhưng lần này không giống như vậy, Đường Tiềm tuổi tác có, phong độ cũng có, đủ để bao dung Lệ Truyền Anh.
Mặc dù Văn Điện Thanh sớm đã không còn là bạn trai của Lệ Truyền Anh, nhưng hắn vẫn không phục Lệ Truyền Anh, người con gái này không phải bị hắn đá mà là cô không cho, vì thế nên mới chia tay.
Chính vì vậy đối với những người bạn trai sau này của Lệ Truyền Anh hắn đều cảm thấy không phục, nhìn không thuận mắt.
Văn Điện Thanh cầm lấy một cốc trà một cách nhẹ nhàng, sau đó ném xuống đất.
Thời điểm cốc trà thứ nhất bị ném xuống đất, Lệ Truyền Anh lớn tiếng nói: “Văn Điện Thanh, đừng có mà không biết xấu hổ!”
“Đúng là tôi không biết xấu hổ đấy, cô thì biết xấu hổ à? Mới có mấy tháng đã có hai người bạn trai rồi? Có phải rời xa tôi rồi, muốn tìm cảm giác giống như với tôi trên cơ thể người đàn ông khác? Tìm không được có đúng không?” Văn Điện Thanh nhìn chằm chằm Lệ Truyền Anh nói.
“Văn Điện Thanh, giữa hai chúng ta không có bất cứ quan hệ nào nữa, anh dựa vào cái gì mà ở đây giễu võ dương oai, tôi sẽ báo cảnh sát!” Tiếp đó Lệ Truyền Anh rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho cảnh sát.
“Truyền Anh, cứ để cho hắn gây sự. Anh muốn xem thử hắn có thể gây sự đến mức nào, trong lòng hắn đang tức giận, nếu không trút được sự tức giận thì không tốt.” Đường Tiềm rất nhã nhặn nói.
Lệ Truyền Anh không nói gì nữa, vốn dĩ cô giận đến mức đứng dậy nhưng bây giờ lại ngồi xuống, Đường Tiềm sẽ thay cô giải quyết việc này nên cô yên tâm rồi.
Văn Thanh Điện nhìn thấy dáng vẻ bình thản điềm nhiên của Đường Tiềm thì lại càng thêm tức giận, đầu tiên hắn ném vỡ cốc, thấy Đường Tiềm không có một chút phản ứng liền ném hết đồ ăn trên bàn xuống đất, đĩa cũng bị vỡ.
“Đường tiên sinh, anh là một tiến sĩ, theo lý mà nói cũng nên có một chút phong độ, những bát đĩa tôi làm vỡ, anh đền.” Văn Điện Thanh giống như một đứa trẻ xấu tính bị bức bách quá mà giở trò, không thèm nói chuyện đúng sai.
“Anh làm đổ vỡ bát đĩa, lại bắt tôi trả tiền, như thế có hợp lý không?” Đường Tiềm hỏi: “Với lại tôi không ép anh ném vỡ bát đĩa, cũng không ép anh phải vào đây, có phải anh là con người không biết đạo lý, anh là người đã trưởng thành, nên tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, nếu trước kia đã ngoại tình với người khác thì cũng phải nghĩ đến sẽ có một ngày như hôm nay! Ném vỡ bát đĩa, quấy rầy người khác, càng không có người chịu trách nhiệm thay cho anh! Bát nước đổ đi rồi khó có thể lấy lại được nữa!”
Văn Điện Thanh nhìn Đường Tiềm nói một câu: “Hàng nát tôi đã dùng qua năm đó, hình như lúc trước Minh Nguyên cũng dùng qua rồi, anh chỉ xứng đáng dùng hàng second hand sao? À à, không, phải là hàng thứ ba thôi!”
Lệ Truyền Anh tức giận, giơ tay lên định đánh Văn Điện Thanh thì bị Đường Tiềm nắm chặt lấy cổ tay: “Việc gì phải làm cái việc để cho kẻ thù được vui sướng, người thân chịu đau khổ này chứ? Những lời hắn nói là để cho anh nghe, anh không tức giận thì thôi em tính toán làm gì? Em tức giận tức chính là nhận thua đấy!”
Lệ Truyền Anh nghĩ thầm, sư huynh nói rất đúng.
Đường Tiềm nói với Văn ĐIện Thanh: “Anh coi cô ấy là gì tôi không quan tâm, tôi coi cô ấy là vật báu, như vậy là đủ, được rồi, anh gây sự cũng đủ rồi, bây giờ thì đi đi!”
Quả nhiên Văn Điện Thanh không ném bát đĩa nữa.
Hắn ném vỡ bát đĩa vì chọc tức Đường Tiềm, nhưng Đường Tiềm không những không tức giận mà còn đánh ngược lại hắn, hắn thật sự tức giận, Văn Điện Thanh không phục, hắn cũng có tiền, không hề quan tâm đến tiền.
Văn Điện Thanh chỉ chỉ lên phía trên: “Có camera giám sát!”
Văn Điện Thanh hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Sau khi Văn Điện Thanh đi khỏi, Lệ Truyền Anh mới thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Sư huynh, em muốn nói chuyện với anh về chuyện giữa em với Văn Điện Thanh và chuyện giữa em với Minh Nguyên.”
“Không cần, anh không muốn nghe, anh không quan tâm quá khứ của em, anh chỉ quan tâm hiện tại của em!” Đường Tiềm nói.
“Nhưng giữa em với Minh Nguyên, cho đến trước khi xác định mối quan hệ của em với anh thì vẫn duy trì quan hệ bạn tình…” Lệ Truyền Anh nói.
Tay cầm rượu của Đường Tiềm khẽ run lên, anh biết Lệ Truyền Anh tiếng tăm lẫy lừng, nhưng không ngờ cô lại buông thả đến mức như vậy, trong lòng vẫn có chút khúc mắc.
Mặc dù ở Mỹ thì những chuyện như thế này rất hay gặp, nhưng xảy ra đối với Lệ Truyền Anh khiến cho anh cảm thấy hơi hoang đường.
“Không sao, em có thể nói ra chứng tỏ trong lòng em cũng biệt chuyện này là đúng hay sai, có thể thay đổi là tốt!” Đường Tiềm nói.
Lệ Truyền Anh sửng sốt một lát rồi nói: “Sư huynh, vốn dĩ em muốn nói ra chuyện này, xem anh quyết định thế nào nhưng quyết định của anh khiến em rất bất ngờ cũng khiến em rất yên tâm, cảm ơn anh, sư huynh.”
Buổi tối hôm nay, Đường Tiềm đưa Lệ Truyền Anh trở về, không đi chơi nữa vì Đường Tiềm biết tâm trạng của Lệ Truyền Anh hôm nay không ổn định.
“Tối nhớ đi ngủ sớm.” Đường Tiềm dặn dò.
“Vâng.” Lệ Truyền Anh giống như một chú chim nhỏ nhannh chóng đi lên tầng.
Việc Minh Nguyên trở về Mỹ, việc khiến cho Lệ Truyền Anh không vui mới xảy ra chưa được vài ngày!
Đối với tin nhắn Wechat của Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh trả lời: Chúng ta hãy kết thúc mối quan hệ này đi, tôi đã đồng ý làm bạn gái của Đường Tiềm sư huynh rồi, đây là chuyện không có đạo đức, tôi cũng đã nói cho Đường Tiềm sư huynh về mối quan hệ của tôi và anh, anh ấy hiểu, tôi cảm thấy vô cùng yên tâm, chính vì vậy nên xin lỗi, sau này cũng không cần có những yêu cầu như thế này.
Minh Nguyên nhận được tin nhắn đúng lúc anh đang đứng trước gương châm vào đầu mình, hôm qua anh đã thử một lần, hiệu quả không tồi.
Khi nhìn thấy tin nhắn này thì châm đã đâm vào được một nửa không thể đâm vào nữa.
Anh nhìn, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cằm mình: “Sau này cũng kết thúc rồi? Nếu tôi cần thì làm thế nào?”
“Tôi không biết anh phải làm thế nào, tóm lại đừng tìm tôi nữa, tôi và mẹ anh là đồng nghiệp! Kết thúc đi.” Nói xong, Lệ Truyền Anh không trả lời nữa.
Minh Nguyên gửi thêm tin nhắn cho cô, phát hiện cô đã cho anh vào danh sách đen.
Quả nhiên là người con gái tuyệt tình giải quyết thật dứt khoát, Minh Nguyên nghĩ.
Hôm đó, Minh Nguyên gặp Miêu Doanh Đông, đúng lúc đang ở một hội nghị kinh tế, Miêu Doanh Đông sắp phải đi, Minh Nguyên lại vừa đến.
“Sao vậy? Dạo này mặt mày ủ rũ thế.” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Không có gì!”
Minh Nguyên trả lời.
“Chuyện với Lệ Truyền Anh thế nào? Chia tay rồi à?”
“Vỗ dĩ đâu có ở cùng nhau!”
Miêu Doanh Đông cười cười: “Cậu bây giờ lại rất buồn bã đấy! Có cần anh giúp không?”
Miêu Doanh Đông bây giờ rất nhiệt tình giúp đỡ người khác những chuyện như thế này.
“Không cần, cảm ơn anh”. Nói xong Minh nguyên liền rời đi.
Mấy hôm sau đó lại gặp Lệ Truyền Anh, trong một hoạt động do đơn vị của mẹ anh tổ chức, những hoạt động như thế này thì người nhà cũng có thể đi cùng, nhưng phần lớn những người đi cùng là trẻ con, đứa trẻ lớn như Minh Nguyên chắc chỉ có một!”
Lệ Truyền Anh căn bản không nghĩ là Minh Nguyên sẽ đến, cảm giác hơi xấu hổ, nhìn cả xe chỉ còn một chỗ ngồi, chính là chỗ bên cạnh Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh ngồi xuống.
Câu nói đầu tiên của Minh Nguyên chính là: “Sao lại quyết định ở bên anh ta?”
Minh Nguyên ngồi ghế bên cạnh cạnh cửa sổ, đầu ngoảnh ra bên ngoài, không hề nhìn Lệ Truyền Anh.
“Thật ra lúc mới bắt đầuu chỉ là muốn thử chung sống, dù sao anh ấy cũng không tệ, sau đó thật sự quyết định ở bên nhan, chính là sau khi anh ấy đuổi cổ được tên Văn Điện Thanh, tôi cảm thấy anh ấy rất trầm tĩnh ổn định, người như tôi, EQ cũng không cao, cần một người bổ sung cho mình, mặc dù mắt nhìn đàn ông của tôi chẳng ra làm sao nhưng tôi tin lần này tôi không nhìn nhầm người!” Lệ Truyền Anh lắc lắc tay của mình rồi kể lại chuyện Văn Điện Thanh gây sự.
“Mắt nhìn đàn ông của em thật là kém!” Minh Nguyên nói tiếp.
Lệ Truyền Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Minh Nguyên, thầm nói một câu: “Kém thì kém, có biện pháp gì sao?”