Miêu Doanh Đông quay về khu nhà của mình.
Miêu Doanh Đông và Miêu Doanh Cửu đều sống riêng với cha mẹ, Miêu Doanh Đông ở chổ gần thành phố, có một khu nhà của riêng mình, diện tích rất lớn.
Gần đây anh cần tìm một bảo mẫu hoặc người làm việc theo giờ.
Người giúp việc người Phi-lip-pin trong nhà lúc trước đã nghỉ rồi, trong thời kì gấp gáp, tìm người giúp việc theo giờ tương đối cấp bách.
Thật ra làm việc theo giờ dưới trướng anh thật không dễ dàng gì, bời vì yêu cầu của anh khá nghiêm ngặt: lúc ban ngày anh đi làm, người giúp việc đến nhà dọn dẹp, buổi chiều anh quay về nhà thì người giúp việc phải rời khỏi, nếu như không làm tốt việc, lập tức bị đuổi.
Miêu Doanh Đông căn bản không có thời gian tự đi tuyển người, anh đem chuyện tuyển người giao cho trung tâm giới thiệu việc làm.
Rất nhanh, Kiều Duyệt Nhiên liền biết tin tức này.
Vì cô vẫn luôn theo dõi Miêu Doanh Đông.
Tin tức vừa truyền ra, cô liền đi đăng ký, bởi vì tiền công Miêu Doanh Đông đưa ra rất khá, nhưng yêu cầu của anh ta cũng khá cao: biết làm món hoa, món tây, phụ trách giặt ủi quần áo, dọn dẹp nhà vệ sinh, nhận chuyển fax nhanh, quan trọng nhất phải biết tự hiểu, chú ý bảo mật chuyện riêng tư của chủ nhà.
Kiều Duyệt Nhiên rất nhanh đã đi phỏng vấn rồi.
Vòng phỏng vấn đầu tiên là của trung tâm giới thiệu việc làm phỏng vấn, xem tướng mạo, kĩ năng cơ bản.
Còn về khẩu vị nấu ăn, do Ethan đích thân phỏng vấn, trình độ ủi là quần áo, những điều này được quyết định bởi phẩm vị của bản thân Ethan và mức độ hợp nhau của hai người.
Những chuyện phỏng vấn bảo mẫu như thế này, nói ra thì phải xem có hợp nhãn có thích không.
Kiều Duyệt Nhiên qua được vòng của trung tâm giới thiệu, dù sao cũng nấu ăn này nọ, cô từ nhỏ đã biết, dù là làm riết thành thạo, cũng đã là một nửa đầu bếp rồi.
Là ủi quần áo, cô cũng biết, đồng thời là ủi cũng rất giỏi.
Bởi vì….
Một lời khó nói hết
Cô rất nhanh đã qua được ải của trung tâm giới thiệu việc làm.
Cô, còn một phụ nữ da đen, và một sinh viên đại học Mỹ da trắng đồng thời rơi vào tầm mắt của Miêu Doanh Đông.
Công ty giới thiệu nói, Ethan rất rất bận, có lẽ là lúc chiều tan ca, sẽ phỏng vấn đơn giản mọi người.
Anh vừa hay tan ca, phỏng vấn mọi người làm một bữa ăn tối.
Đây là lần đầu tiên Kiều Duyệt Nhiên đến nhà Miêu Doanh Đông.
Kế hoạch tiếp cận Miêu Doanh Đông khá là thuận lợi.
Nhanh hơn tưởng tượng, vốn dĩ cô đang nghĩ làm sao có thể tạo ra lần gặp gỡ ngẫu nhiên thứ hai, nhưng căn bản không cần thiết, Miêu Doanh Đông tuyển người làm theo giờ đúng thật là trời ban cơ hội tốt.
Hôm nay, Kiều Duyệt Nhiên mặc một chiếc quần jean, và một chiếc áo sơ mi trắng, chân mang một đôi giày converse vải bố, bên ngoài một chiếc áo lông, đến nhà Miêu Doanh Đông, liền cởi bỏ áo lông.
Bởi vì cần phỏng vấn nấu ăn, cho nên, cô cột tóc mình lên.
Nhà của Miêu Doanh Đông khá lớn, trang trí rất sang trọng, làm Kiều Duyệt Nhiên có một chút không dám bước vào.
Gần như là cô gái từ nhỏ sống ở khu ổ chuột, lần đầu tiên nhìn thấy sự phô trương và kiểu cách như vậy.
Mắt cô quan sát khắp mọi nơi.
Người trung tâm giới thiệu dẫn họ vào trong nhà, liền đi rồi, nói một lát Ethan sẽ xuất hiện.
Hai tay Kiều Duyệt Nhiên đặt trước ngực, cùng với hai người phụ nữ kia đợi chờ.
Lúc sau, Miêu Doanh Đông từ trong phòng khách đi ra, mặc một chiếc áo lông cardigan màu xám, bên trong là một chiếc áo thun màu đen thuần.
Lần thứ hai gặp anh, Kiều Duyệt Nhiên không nói ra được là cảm giác gì.
Lần đầu tiên cảm thấy anh là một người cực kì kiểu cách, lần thứ hai, tuy anh ăn mặc rất thoải mái, nhưng trên người vẫn có phong cách quý tộc điển hình.
Đó là loại cao cao tại thượng không thể với tới!
Miêu Doanh Đông quan sát ba người phụ nữ, lúc ánh mắt rơi đến khuôn mặt Kiều Duyệt Nhiên, anh chau mày, hỏi một câu, “Tôi có phải gặp cô ở đâu rồi không?”
Đúng thật là người giàu mau quên!
Lại nhanh như vậy quên cô mất rồi?
Kiều Duyệt Nhiên cũng cười, “Đúng vậy, chú quên rồi, chú à, chú tuổi heo, con cũng tuổi heo. Con cũng mới biết, là chú muốn tuyển người làm theo giờ! Con còn tưởng là người trùng tên thôi, nếu không sao mà trùng hợp vậy được? Không ngờ, thật sự là chú. ”
Kiều Duyệt Nhiên cười ha ha nói.
Cô giả vờ không biết tên tiếng Trung của anh……Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế, chân này gác lên chân kia, “Tôi đã nói qua công việc này, người mà chỉ số thông minh có vấn đề có thể đến không?”
Mặt của Kiều Duyệt Nhiên cụp xuống, cô rất bình thường đem điện thoại ra xem một cái, tiếp đó, lật mặt điện thoại ngược lại, nói với Miêu Doanh Đông, “Chú ơi, trên thông tin tuyển dụng của chú không có viết!”
Bộ dạng Miêu Doanh Đông không biết nói gì, bắt đầu dùng tiếng anh nói chuyện, “Bây giờ ba vị vào nhà bếp của tôi, tôi muốn một phần gan ngỗng nướng, một phần bánh trôi gạo nếp, một phần canh thịt bò nạm với cà chua, còn về việc khẩu vị nào, ba vị thương lượng với nhau, nồi áp suất cao ở trên kệ bếp, bốn mươi phút, bây giờ bắt đầu tính giờ!”
Miêu Doanh Đông nói xong, lúc Kiều Duyệt Nhiên và hai người phụ nữ còn lại đang thảo luận làm cái gì, người sinh viên Mỹ đến ứng tuyển rất do dự!
“Cô sao vậy?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Trong đây, có hai món hoa tôi không biết, cho dù may mắn chọn được món gan ngỗng nướng, nhưng món gan ngỗng của tôi nướng cũng không ngon!” Người phụ nữ Mỹ rất nản lòng nói.
“Xin lỗi! Cô có thể ra về rồi.” Miêu Doanh Đông giơ tay ra làm một động tác “xin mời”.
Anh dùng người trước nay nghiêm khắc, bất luận là công ty dùng người hay là dùng cho cá nhân, chỉ cần một chút anh không vừa lòng, chuyện ra đi là chuyện trong phút chốc.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy điệu bộ lạnh lùng của Miêu Doanh Đông, mặt không một chút niệm tình, trong lòng nghĩ, muốn sử dụng mỹ nhân kế với anh ấy, có phải hơi khó không?