Khương Thục Đồng chốc đã nghe ra tiếng Hề Dao, bà mở loa đến trước mặt Cố Minh Thành để anh nói chuyện.
“May không có gì!” Cố Minh Thành nói.
“Vâng, cám ơn Cố tổng đã quan tâm, tôi gọi đến để cám ơn ạ.” Hề Dao nói.
Khương Thục Đồng cười lạnh, thì ra mấy cuộc điện thoại trước giờ là Hề Dao giả thần giả quỷ, Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành từng qua thăm mẹ Hề Dao mấy lần.
Bà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Cố Minh Thành, Hề Dao vì sao lại giả danh gọi điện.
Nên bà hỏi dò Cố Minh Thành, “Hề Dao coi trọng anh rồi, anh phải tin em!”
“Anh rất tin mà, sợ em không tin thôi!” Cố Minh Thành nhìn Ipad bình tĩnh nói.
Khương Thục Đồng ngừng một chút mới trừng mắt nhìn Cố Minh Thành, “Cố Minh Thành, anh cố ý gây chuyện cho em đúng không?”
Khương Thục Đồng không hiểu nổi đầu óc của Hề Dao, đầu tiên là thích ông xã con gái bà, chớp mắt cái đã thích ông xã bà, đúng là muốn chết mà. Trước kia việc gì cũng sợ Tam Nhi biết nên bà lén lút làm, giờ vui rồi, Hề Dao muốn chết thì bà mua hòm cho vậy.
Qua nhiều năm như vậy, Khương Thục đồng đã trải qua rất nhiều chuyện, đã không còn vẻ ngây ngô thuở nào nữa.
……
Quãng thời gian Nam Lịch Viễn ở Mỹ, Cố Tam Nhi nhận được tin tức các bạn học ở Havard trước kia kêu gọi họp nhóm bạn cùng lớp trước kia, cô cũng lâu không gặp.
Bạn cũ gặp nhau hiển nhiên không thể kêu ông xã đi cùng, Cố Tam Nhi nói với Nam Lịch Viễn kêu anh đưa tới trước cổng nhà hàng rồi anh rời đi.
Cô họp nhóm với bạn bè rất vui, Cố Tam Nhi trước giờ không uống rượu, nhưng đây là lần tụ họp đầu tiên sau khi cô chuyển trường hiển nhiên phải uống một ly, sâm banh rất mạnh, cô biết vì từng uống một lần, nên cô uống loại rượu độ cồn rất thấp, chỉ nhấp vài ngụm rồi uống nước trái cây.
Cô rất vui.
Cố Tam Nhi thấy có chút loạng choạng, nhưng không sao, các bạn vẫn đang nói chuyện, người ở Havard ai cũng tài giỏi, không ai khen ai cả.
Cố Tam Nhi ngồi trên ghế, đỡ đầu.
Qua một lúc, có người đi ra, là Hà Đỉnh.
Cố Tam Nhi thấy rất không ổn, uống trái cây mà cũng chóng mặt được à?
Trước kia Hà Đỉnh cũng học Havard, anh có biết vài người bạn của Cố Tam Nhi, người biết Hà Đỉnh cũng biết anh và Cố Tam Nhi khá thân nên thấy anh ngồi trên sô pha cũng không nói gì.
“Cố Tam tiểu thư gần đây thế nào?” Hà Đỉnh sáp lại gần cô.
“Tốt lắm, ông xã đưa tôi tới đó,” Cố Tam Nhi ngày càng đau đầu, cô muốn kéo vài bạn học nhưng phút chốc các bạn học xung quanh quầy đã đi đâu hết.
Cô biết Hà Đỉnh chuốc thuốc mình, nhưng không ngờ bạn học trước kia lại dùng thủ đoạn đê hèn vậy.
Cô móc điện thoại từ túi xách ra, chuẩn bị gọi cho Nam Lịch Viễn.
Điện thoại bị Hà Đỉnh giật lấy, “Tính gọi cho chồng em hả, chúng ta đang nói chuyện mà, anh lâu rồi không gặp em đó! Cố Tam tiểu thư thơm quá, tên Nam Lịch Viễn sướng thật!”
Hà Đỉnh sáp lại cần cổ Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi lập tức đẩy ra.
Hà Đỉnh nắm chặt tay Cố Tam Nhi, “Cánh tay nhỏ nhắn ghê nhỉ, em không biết tôi vì để tụ tập cuộc họp nhóm này đã tốn bao nhiêu nước bọt không? Còn dùng tốn biết bao sức để bỏ thuốc vào nước trái cây của em.”
“Anh cho tôi uống thuốc gì?” Cố Tam Nhi hỏi.
“Còn hỏi, đương nhiên thuốc kích thích, cha cô lẹ tay lắm, mới đó đã gả cô cho Nam Lịch Viễn, không cho tôi cơ hội nào!” Hà Đỉnh nâng cằm cô lên.
Có lẽ hai mươi năm cuộc đời Cố Tam Nhi thuận buồm xuôi gió chưa từng gặp chuyện thế này, hôm nay cô mới thấm thía sự nguy hiểm của thế nhân.
“Tôi khó chịu quá, anh đưa tôi qua chỗ khác đi, ở đây có camera.” Cố Tam Nhi nâng cái đầu hỗn loạn lên nhìn camera, nói với Hà Đỉnh. Cô muốn rời khỏi đây, trên đường đông người cô có thể nhân cơ hội chạy đi gọi cho Nam Lịch Viễn hoặc bỏ trốn.
“Được!” Hà Đỉnh nói, anh nghĩ Cố Tam Nhi không làm được trò trống gì đâu, đại tiểu thư nhà giàu ít kiến thức, như thêu hoa trên gấm, lúc đi học Cố Tam Nhi cũng tùy hứng hào phóng.
Trên đường, Cố Tam Nhi rất hận ai chế tạo thuốc kích thích, làm cô như giờ nóng bức khó chịu.
Hà Đỉnh tính ôm cô, cô không chịu vì cô tự đi được, cô vịn tay anh.
Trên hành lang tình cờ gặp Lục Tỉnh Viễn.
Cố Tam Nhi không biết tại sao anh lại ở đây, ngạc nhiên vô cùng, nhưng giờ anh là phao cứu sinh của anh.
“Lục sư huynh.” Cố Tam Nhi nói, tính chạy qua chỗ Lục Tỉnh Viễn thì bị Hà Đỉnh nắm chặt tay.
“Tam Nhi? Sao em lại ở chung với Hà Đỉnh?” Lục Tỉnh Viễn hỏi, Cố Tam Nhi mặt đỏ lựng tựa cả vào người Hà Đỉnh.
“Lục sư huynh, em…” Cố Tam Nhi đã nói không được, lời phát ra đều không lưu loát.
“Tam Nhi đi họp lớp, trước kia tôi cũng là bạn học của Tam Nhi.” Hà Đỉnh vỗ tay cô nói.
“Đừng đi, Lục sư huynh…” Cố Tam Nhi dùng hết sức nói, hai mắt cô bắt đầu choáng váng, đầu óc thì xoay mòng mòng.
Lục Tỉnh Viễn đã nhìn ra vấn đề, Tam Nhi đã kết hôn, trước giờ cô đều không thân thiết như vậy với Hà Đỉnh, thế là sao?
Anh kéo mạnh Cố Tam Nhi ra khỏi Hà Đỉnh, hai tay cô ôm lấy vai anh đề phòng té ngã.
“Hà Đỉnh, tôi không ngờ anh lại đê tiện như vậy! Còn tính làm vậy với Tam Nhi, không sợ Cố tổng chặt đầu anh à?” Lục Tỉnh Viễn đã biết Cố Tam Nhi bị chuốc thuốc gì.
Lục Tỉnh Viễn dìu cô đi ra hành lang nhà hàng, để cô lên xe, trên đường, vì để phân tán lực chú ý của cô, anh nói có một sư đệ trong đám bạn của cô cũng tới, khéo hôm nay anh đi ngang qua đây, sư đệ kêu anh đón mình, nghe nói Tam Nhi cũng ở nhưng chưa về nên anh tính lại xem.
Cố Tam Nhi không nói gì, rất khó chịu.
Việc này Lục Tỉnh Viễn không để Cố Tổng biết sợ ông lo, không biết Nam Lịch Viễn có ở Mỹ không, anh nhìn Cố Tam Nhi ngồi phía sau mặt đỏ bừng, gọi cho Nam Lịch Viễn nói hình như Tam Nhi bị Hà Đỉnh chuốc thuốc kêu Nam Lịch Viễn lại đây.
Nam Lịch Viễn nhíu mày, xe anh dừng cách đó không xa, nói, “Tôi đến ngay!”
Anh chạy như bay tới chỗ Lục Tỉnh Viễn, Cố Tam Nhi nằm sau xe.
Nam Lịch Viễn ôm lấy Cố Tam Nhi, cơ thể cô mềm nhũn, cả người nóng hổi, thấy Nam Lịch Viễn ôm cô cô đã tỉnh rồi, nói, “Hà Đỉnh là tên khốn.”
Nam Lịch Viễn cám ơn Lục Tỉnh Viễn rồi ôm cô lên xe mình, theo kinh nghiệm lăn lộn của anh chắc chắn biết Cố Tam Nhi bị chuốc thuốc gì.
Lục Tỉnh Viễn hắng giọng, “Tam Nhi vẫn không có giải dược, phiền Nam Tổng vậy.”
“Tôi biết!”
Sau xe, Nam Lịch Viễn tính đứng dậy thì bị Cố Tam Nhi níu lại.
Ban nãy dù bị chuốc thuốc, cô vẫn giữa được lý trí và lớp phòng hộ cuối cùng, cô biết có những việc không được phép xảy ra, không được cùng người nào xảy ra.
Cô biết người trước mặt là Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn tính đứng lên Cố Tam Nhi liền kéo lại, quàng lấy cổ anh bắt đầu hôn.
Nhiệt tình vô cùng.
Nam Lịch Viễn chưa từng thấy Cố Tam Nhi như vậy.
Sự mặn nồng do Cố Tam Nhi chủ động bùng cháy giữa cả hai.
Về nhà, Nam Lịch Viễn ôm cô lên giường, cô đã ngủ say, dược tính cũng tan đi, cả người cô rệu rã.
Nam Lịch Viễn gọi điện cho chỗ làm Hà Đỉnh nói anh nhân cách có vấn đề, gọi cho Thái Thái kêu cô tung hết cái tài liệu về Hà Đỉnh ra, nhất định phải đưa anh ta ra tít Châu Phi.
Anh nằm kế bên Cố Tam Nhi, một lúc, Cố Tam Nhi gần như sắp tỉnh anh mới đi làm cơm.
Vừa làm vừa nghỉ chuyện về sau, sẽ rất nhiều, Tam Nhi mới 20 tuổi.
Sau khi Tam Nhi tỉnh lại, từ trong màn, cô thấy được Nam Lịch Viễn đang làm cơm cho mình, cô khoác đồ ngủ rồi xuống lầu, tóc dài xõa tung trên vai.
Cô ôm eo anh từ phía sau.
“Điện thoại của em bị tên khốn Hà Đỉnh lấy mất rồi.” Cố Tam Nhi than vãn, “Anh mua lại cho em đi.”
“Ừ.” Nam Lịch Viễn vừa xào đồ vừa đáp.
“Lịch Viễn…” Cô gọi.
“Ừ.”
“Em yêu anh.”
Nam Lịch Viễn dừng tay, cả phòng chỉ còn tiếng xì xào của đồ ăn.
“Vì anh giúp em giải dược hả?”
“Không phải! Tam Nhi nghĩ xong rồi, Tam Nhi yêu anh, yêu luôn cả quá khứ!” Gương mặt cô dán vào lưng anh.
Nam Lịch Viễn nghe thế rất cảm động, vì trước giờ anh chưa từng nghe, vì anh luôn mong mỏi những lời này.
Nhưng anh cứ thấy thiếu cái gì đó, có vẻ rất nông cạn, có vẻ chỉ là một lúc bốc đồng của Cố Tam Nhi, tóm lại cứ thấy thiếu gì đó.
“Không yêu chồng mình thì yêu ai?” Nam Lịch Viễn không nói gì.
Khi hai người ăn cơm, Nam Lịch Viễn nói gần đây ở Giang Thành anh có một dự án rất bận, anh cần tới tham quan, mấy ngày nữa phải đi rồi, Cố Tam Nhi cứ cúi đầu im lặng ăn.
Những ngày hai người chia ly chỉ có người trong cuộc mới thấu hiểu.
Cô biết không có cách nào khác.
“Khi anh đi rồi kêu Tiểu Cửu ở với em, về sau mấy buổi nhậu nhẹt kiểu đó không được tùy tiện tham gia nữa, giờ anh khiến Hà Đỉnh rời xa em, đẩy anh ta ra tận châu Phi. Nếu em ở Mỹ có gì cứ gọi anh, tìm Tiểu Cửu, nếu việc gấp cứ tìm nhân viên công ty chi nhánh ở Mỹ của anh, hoặc…” Nam Lịch Viễn ngập ngừng, “Hoặc tìm Lục Tỉnh Viễn cũng được.”
Qua việc hôm nay, Nam Lịch Viễn thấy Lục Tỉnh Viễn rất tốt, nếu anh không tốt ắt hẳn Cố Minh Thành cũng không tìm anh để thu mua cổ phần.
“Em biết rồi.” Cố Tam Nhi ậm ừ.
Nam Lịch Viễn vỗ đầu cô.
Anh cũng không muốn đi.
Ngày thứ năm Nam Lịch Viễn đi, Cố Tam Nhi nhận ra một chuyện, kinh nguyệt của cô không tới.
Chỉ mấy ngày chưa tới thôi.
Cô rất sợ mang thai, sợ bị thôi học.
Nếu mang thai, cô cũng sợ Nam Lịch Viễn biết vì anh sẽ kêu cô sinh.
Cô tới bệnh viện, lúc nộp phí cũng không dùng thẻ mà rút tiền từ ngân hàng, vì cô dùng thẻ Nam Lịch Viễn sẽ biết.