“Anh cũng có thể nói như vậy. Nhưng mà tôi nghĩ là, nếu như anh đã đốt cây nhan đó, thì không nên quân tâm là ai được hưởng.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Miêu Doanh Đông nhăn lại chân mày, “Ý- – Ý gì đây?”
Anh ta tự nhỏ sinh sống tại Mỹ, nhiều câu yết hậu cũng không biết.
“Thôi đi.” Kiều Duyệt Nhiên quay lưng, tiếp tục đi làm cơm.
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy, cô ta đã dùng hết tiền lương, tiền công của mấy tháng nay, Miêu Doanh Đông cũng không có cho cô ta, tuy là ơn nghĩa giọt nước, dũng tuyền tương báo, nhưng cô ta không hề nợ anh ta gì cả, cô ta mỗi ngày cũng đang nỗ lực làm cơm mà.
Nghĩ như thế này, trong lòng thì an tâm.
Sáng mai, trời đổ mưa to, khi Kiều Duyệt Nhiên ra ngoài không có mang theo dù, khi qua đến đây, trên giày của cô ta đã dơ bẩn, trước khi lên lầu, cô ta đã ở dưới lầu lau giày rất lâu, vẫn chưa lau sạch.
Phải chấp nhận kinh nghiệm của lần nay, sau này trời mưa, hay là trời âm u, phải lấy thêm một đôi giày ra, lỡ khi ông chủ nhìn thấy không hài lòng, hôm nay lại là ngày thứ bảy, nghĩ là Miêu Doanh Đông sẽ ở nhà, trong lòng rất thấp thỏm, anh ta xưa nay rất lợi hại khiến người khác phải sợ hãi.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn qua nhìn lại, nhìn thấy bên cạnh vườn hoa có một đóa hoa hồng, trong lòng nghĩ, cô ta hái một đóa hoa hồng lên đó cũng tốt, để di chuyển sự chú ý của anh ta, để anh ta không nhìn thấy chân của mình, lại nổi giận lôi đình.
Kiều Duyệt Nhiên định thần lại, bước lên lầu, cô ta có chìa khoá nhà của Miêu Doanh Đông.
Dù sao cũng quen biết lâu như vậy, đôi bên cũng có chút tin tưởng.
Kiều Duyệt Nhiên lại dẫm chân một cái, cơ bản cũng sạch sẽ rồi, mới bước vào nhà.
Miêu Doanh Đông mới tỉnh lại, đứng trong phòng khách đang lật một cuốn sách, anh ta quay lưng lại, nghe được bên ngoài có động tịnh, tuỳ ý nhìn qua, quay đầu qua đó, tiếp theo lại quay đầu lại, nhăn lại chân mày nhìn vào dưới chân của Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên đứng đó không động đậy, trong tay cầm một bó hoa.
“Lấy hoa đến làm gì chứ?” Anh ta hỏi.
“Lúc nãy mới mưa, hoa rất đẹp đó. Thì hái đó. Nghĩ là cấm vào trong bình, sẽ càng đẹp hơn.
Đang là mùa xuân mà.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Vứt đi.” Khẩu khí lạnh lùng của Miêu Doanh Đông.
Kiểu Duyệt Nhiên đột nhiên thấy mất hứng, sớm biết được anh ta như thế này, nhưng mà chỉ là một đoá hoa thôi, cô ta quay lưng, vứt vào trong thùng rác.
Nhìn vào dưới chân, đứng thật là, cô ta đã bước ra mấy cái dấu chân đen.
Tuy là khi đứng ở trước cửa, đã lau sạch đôi giày, nhưng mà nhà của anh ta thực sự quá sạch sẽ đó, dẫm chân một cái, thì có thể nhìn thấy được, hơn nữa vốn dĩ giày của cô ta cũng không sạch sẽ.
“Em đi lau sạch.” Kiều Duyệt Nhiên nhanh chóng thay vào đôi dép, sau khi lau nhà, rửa sạch tay, chuẩn bị đi làm cơm.
Miêu Doanh Đông thực sự cũng không nhiều bạn bè, hôm nay anh ta nghỉ làm, anh ta ngồi trên ghế sofa đọc sách đọc báo xem điện thoại, lại hỏi Nam Lịch Viễn đang ở đâu, hỏi tình hình gần đây của Tam Nhi, mới sinh được hai đứa, lại sinh thêm đứa, có nguy hiểm không đó.
Nam Lịch Viễn nói, “Nếu như nhớ tôi như vậy, tôi đến gặp anh. Đúng lúc Tam Nhi ở nhà cũng chê buồn.”
“Vậy thì tốt.”
Miêu Doanh Đông cúp máy, nhìn sang Kiều Duyệt Nhiên đang trong phòng bếp, lại nhăn lại chân mày.
Phòng ngủ nhà Miêu Doanh Đông, đối diện với phòng bếp, phòng bếp được mở thoáng ra, khi Kiều Duyệt Nhiên làm cơm, không thích đóng cửa, cho nên, anh ta có thể rõ ràng nhìn được dáng lưng của cô ta.
“Ra đây một lát.” Anh ta ra lệnh với cô ta.
Kiều Duyệt Nhiên không hiểu, lúc nãy không phải chê qua một lần sao? Cô ta cảm thấy hiện nay bản thân không có chỗ nào không đúng chuẩn, sao lại nhận được sự “Triệu kiến” Của anh ta chứ?
Cô ta bước ra ngoài, hướng theo ánh mắt của Miêu Doanh Đông.
Chân mày của Miêu Doanh Đông càng nhăn chặt chẽ hơn, cuối cùng nói một câu, “Nghèo đến quần áo cũng mua không nổi sao?”
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu nhìn vào quần áo của bản thân, “Đây không phải đang mặc quần áo hay sao?”
“Thấy chướng mắt. Đi thay đi!”
Kiều Duyệt Nhiên la mắng một câu trong bụng, anh thấy chướng mắt, thì bắt tôi đi thay quần áo.
“Không có tiền!”
“Trong ngăn kéo có. Đi lấy đi. Sau này đến nhà, mặc đúng chuẩn một chút. Còn nữa, hôm nay Lịch Viễn và Tam Nhi đến nhà chơi, em làm thêm mấy món.”
“Được thôi, anh Miêu!” Kiều Duyệt Nhiên nói xong thì quay vào phòng bếp.
Nửa tiếng sau Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi đến nhà.
Miêu Doanh Cửu nhìn thấy Tam Nhi, thì nhìn chằm chằm vào bụng của cô ta, “Lại có thai rồi sao? Không sợ nguy hiểm sao?”
“Gặp qua bác sĩ rồi, bác sĩ nói có thể sinh đó, rạch lại trên vết thương cũ trước đây, không chế cân nặng của mẹ về con, dưỡng thai nhiều, không xuống giường nhiều, hoàn toàn không có vấn đề.” Trong lòng Cố Tam Nhi mừng hớn hở nói.
“Không xuống giường. Dưỡng thai, đã là vấn đề lớn rồi đó! Đây là lỗi của Nam Lịch Viễn đó.”
“Tránh thai rồi, nhưng vẫn bị dính bầu. Thể chất dễ thụ thai. Không có cách.” Tam Nhi ôm trên vai của Nam Lịch Viễn nói, “Khoảng một thời gian nữa Dịch Viễn sẽ đi làm phẩm thuật thắt ống dẫn tinh.”
Đôi tay của Nam Lịch Viễn bỏ vào trong túi, đứng ngay ở đó, luôn cúi đầu cười.
“Thể chất dễ thụ thai!” Miêu Doanh Đông đột nhiên lập lại mấy chữ này, giống như mấy chữ này, đã kích thích vào bộ phân nào trên cơ thể của anh ta.