Cố Minh Thành nghĩ ngợi, ông cũng không rõ Kiều Duyệt Nhiên và Miêu Doanh Đông có thật sự có duyên phận hay không, chỉ là xem ra, tất cả ngoại lực đều đang đẩy hai người về phía nhau, cho nên, ông cũng đành ngồi xem vậy.
“Thích giới thiệu thì giới thiệu đi!” Cố Minh Thành không thèm để ý đến việc này nữa, “Có thành hay không phải xem duyên phận của hai người!”
Tam Nhi nói với Kiều Duyệt Nhiên muốn giới thiệu bạn trai cho cô.
Kiều Duyệt Nhiên tất nhiên không đồng ý.
Cô nói tuổi của cô vẫn còn nhỏ, hơn nữa, với hoàn cảnh gia đình cô bây giờ, chỉ thêm phiền phức cho người khác mà thôi.
Tam Nhi nói, nói là giới thiệu bạn trai chỉ là cái cớ mà thôi, muốn giúp cô quen biết thêm vài người, tương lai nói không chừng cũng có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô, hơn nữa, đây là mối quan hệ của Lịch Viễn, nếu cô không đến, Lịch Viễn sẽ rất mất mặt.
Kiều Duyệt Nhiên vô cùng khó xử, vừa không muốn từ chối Tam Nhi, lại sợ Nam tiên sinh mất mặt.
Tam Nhi giúp cô hẹn vào tối thứ bảy 7 giờ, Kiều Duyệt Nhiên nghĩ rằng, đến đó, liền nói rằng mình không thích đối phương, liền đi ngay, hoặc là đối phương không thích cô.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không muốn đi.
Mặc dù không thích, cũng không được.
Trong lòng đã có người khác, nên cô cảm thấy làm như vậy giống như đang phản bội.
Miêu Doanh Đông đang ngồi đợi trong quán cà phê, giơ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn 10 phút.
Lần đầu tiên, anh vô cùng mong chờ một cô gái có tướng mạo và tính cách rất giống với Kiều Duyệt Nhiên sẽ trông như thế nào.
Anh cầm cốc cà phê lên uống.
Trời lại đổ mưa, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Năm nay hình như trời mưa hơi nhiều.
Cô luôn quên mang ô.
Điện thoại của anh reo lên, anh có hai điện thoại, Khương Thục Đồng nói với đối phương chắc là số điện thoại còn lại của anh.
Chiếc điện thoại này, anh không thường dùng.
Trong điện thoại hiện lên số của Kiều Duyệt Nhiên. Anh nhíu mày, lúc này, cô gọi cho anh làm gì?
Người đó nói, “Tiên sinh, xin lỗi, tôi đến không được.”
Quả nhiên là thanh âm của Kiều Duyệt Nhiên, người Khương Thục Đồng giới thiệu cho anh…thật sự là Kiều Duyệt Nhiên?
“Sao vậy?” Anh nói, thanh âm cố ý trầm xuống một chút.
Nhưng Kiều Duyệt Nhiên vẫn nghe ra có chút không đúng, rất giống với giọng nói kia, nhưng cũng không phải, nếu như là Miêu Doanh Đông, Tam Nhi đã nói với cô rồi.
“Tiên sinh cho hỏi ngài họ gì?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Quan trọng sao?”
“Không phải, giọng nói của anh rất giống với một người mà tôi quen. Tiên sinh, xin lỗi, trong lòng tôi đã có người rồi, cho nên, tôi không thể đi hẹn hò với người khác.” Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục xin lỗi.
“Người cô thích là người có giọng nói rất giống tôi sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Đúng. Bởi vì trong lòng đã có người, nên nếu tôi còn đi xem mắt, tôi sẽ cảm thấy mình là kẻ phản bội, cho nên xin lỗi anh!”
Sau đó, Kiều Duyệt Nhiên liền cúp điện thoại.
Miêu Doanh Đông cũng cúp điện thoại.
Anh nhìn mưa bên ngoài cửa sổ mỉm cười.
Trong lòng cô đã có người, là anh.
…………………
Việc nhà của Hứa Thế An bị người khác đến đập phá, anh không nói với Kiều Duyệt Nhiên, bởi vì anh không biết chuyện này có liên quan với Kiều Duyệt Nhiên, sợ cô lo lắng, cho nên giấu đi.
Chỉ là, đã có người nói với Minh Nguyên.
“Thiếu gia, con kỹ nữ Quý Hồng kia đã cho người đập nhà của Hứa Thế An! Vẫn đang theo dõi bà ta? Làm sao đây?” Có người gửi tin nhắn cho Minh Nguyên.
Minh Nguyên đang ở trên lầu, đang ngồi chơi game.
Từ nhỏ đến lớp anh đều không đi học, cha mẹ đã tìm giáo viên về dạy tại nhà cho anh.
Lúc lên lớp, anh luôn ngủ.
Tất cả các giáo viên được tìm về chỉ là một cái cớ, như vậy trong lòng cha mẹ anh sẽ bớt hổ thẹn, đường đường con cháu của Minh gia, vậy mà một chữ cũng không biết!
Bình thường Minh Nguyên đều ở nhà với bà nội của anh, ông nội mất từ sớm, bà nội vẫn còn nắm trong tay một ít quyền lực của gia đình.
Nếu như cha của anh ở đây còn tốt, nhưng ông thường xuyên ở Châu Phi, kinh doanh trang sức châu báu, kim cương thô ở đó vô cùng phong phú, cha và mẹ đều rất thương anh, mặc dù anh là một đứa trẻ lai lịch bất minh, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ duy nhất của Minh gia, cha thường xuyên bận rộn, ngày thường cũng chỉ cho Minh Nguyên rất nhiều tiền, mỗi lần vài trăm vạn, lúc nhỏ mới đến Minh gia, anh vô cùng thông minh, nhưng đến năm anh ba bốn tuổi, có một lần, bà nội nói muốn tắm cho đứa nhỏ, kết quả xém chút làm phỏng chết anh, từ đó về sau, Minh Nguyên liền trở nên ngốc nghếch.
Cha Minh cảm thấy rất có lỗi với Minh Nguyên, bởi vì dù sao trước đây anh cũng là một đứa trẻ hoạt bát thông minh.
Cho nên, ngoài tiền ra, ông không còn cách nào để bù đắp cho nỗi hổ thẹn của mình.
Cái gì cũng cho anh thứ tốt nhất, hy vọng anh có thể khỏe trở lại.
Người mẹ của Minh gia thì lại quá yếu đuối.
Nếu như không phải Châu Phi quá hỗn loạn, thế cục không tốt, lại có nhiều bệnh truyền nhiễm, có lẽ Minh Nguyên và mẹ cũng chuyển đến Châu Phi rồi.
“Bà ta chưa dừng lại sao?” Minh Nguyên gửi một tin nhắn hỏi.
“Đúng vậy. Rất cao ngạo!”
“Mau gửi cho bà ta một bản ‘Ngũ sắc tường vân náo thiên không’ đi! ”
“Nhận lệnh!”
………………………………….