Bọn họ đá cửa phòng Khương Thục Đồng, nói Khương Thục Đồng còn tiền, chồng cô ở trong tù thì cô phải trả thay.
Khương Thục Đồng đem giấy chứng nhận ly hôn cho bọn họ xem.
“Ly hôn giả? Đừng đùa chứ tiểu thư, Lục Chi Khiêm cố tình ly hôn với cô vào lúc này ai mà tin? Cô xinh đẹp như hoa, sao hắn có thể bỏ?” Cửa phòng của Khương Thục Đồng có tới mười mấy người đứng, xem ra hôm nay cô không ra ngoài được, mười mấy gã đàn ông đều giống như lang sói. [Thêm “Gác Sách” khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn nha.]
Hiện tại một lần nữa Khương Thục Đồng hiểu thêm về Lục Chi Khiêm, vốn cô đang áy náy vì chuyện công ty của anh ta phá sản thì hiện tại nửa phần đều không có, hẳn anh ta đã sớm đoán được Khương Thục Đồng cầm tài sản của anh ta sẽ gặp phải cảnh khốn khổ như này, anh ta cứ như vậy thoải mái ném cái nạn này vào tay cô.
“Thật sự là đã ly hôn, tôi với anh ta cùng sống không nổi nữa!” Mặt Khương Thục Đồng đỏ lên, hai mươi mấy tuổi lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
“Đã sớm nghe nói Lục Chi Khiêm rất lăng nhăng, các ngươi ly hôn cũng là bình thường. Nhưng hắn ta lăng nhăng cũng không phải ngày một ngày hai, ly hôn ngay trước khi phá sản không phải có vấn đề sao?” Những người ở cửa quả thực không buông tha cho Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng giãy giụa nửa ngày, nói: “Tôi, là tôi. Tôi ngoại tình liền ly hôn.”
Ngoài cửa chợt trầm xuống, mọi người hai mắt nhìn nhau.
Lúc này có giọng từ giữa những người kia truyền tới. “Cô ngoại tình? Cô gọi người tình của cô tới đây, nếu hắn ta tới chúng tôi sẽ tin cô ngoại tình là thật, nếu không sẽ bắt cô trả tiền.”
Khương Thục Đồng chắn chặt răng, hiện tại đã là thời gian đi làm, cô đã bị muộn giờ, chắc chắn Cố Minh Thành cũng ở chỗ làm, bảo anh tới ứng phó với chuyện này thật sự bé xé ra to, hơn nữa không chắc chắn anh sẽ tới.
Nhưng vẫn phải thử xem, Khương Thục Đồng gọi điện thoại cho anh, không ai nhận cuộc gọi, chắc còn đang họp.
Mấy người ở cửa như sói đói muốn ăn thịt người, vừa lúc điện thoại Khương Thục Đồng vang lên, là Từ Mậu Thận. Anh hỏi hôm nay Khương Thục Đồng có thể đón giúp con anh lúc tan học không, anh phải khuya mới về nhà.
Đón trẻ không phải là vấn đề, Khương Thục Đồng muốn đồng ý nhưng hiện tại cô gặp chuyện này biết ra ngoài thế nào.
Nghe thấy Khương Thục Đồng cứ ấp a ấp úng, Từ Mậu Thận hỏi một câu: “Sao thế, Thục Đồng?”
Trước nay giọng Từ Mậu Thận đều rất dịu dàng khiến người khác muốn trải lòng, Khương Thục Đồng liền đem những chuyện đang xảy ra nói với anh, nhờ anh giải quyết một chút lửa sém lông mày.
Từ Mậu Thận đồng ý, Khương Thục Đồng thở dài một hơi.
Hai mươi phút sau Từ Mậu Thận đã tới, bộ dáng hổn hển xem ra rất sốt ruột.
Những người đó nhìn thấy Từ Mậu Thận xuất hiện, anh lại dùng khẩu khí từ tốn nói Lục Chi Khiêm cùng Khương Thục Đồng không hợp, còn anh kiểu gì cũng sẽ cùng Khương Thục Đồng đến với nhau, tất cả đều hợp lý.
Có điều kỳ quái, Khương Thục Đồng nghe không có cảm giác bị đào ra chuyện riêng tư, ngược lại nghe ra rất thoải mái. Rốt cuộc cũng tiễn những ôn thần đó ở cửa, Khương Thục Đồng vỗ vỗ ngực, tinh thần vẫn chưa đình, nói: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Khương Thục Đồng vừa định đi làm, bố chồng cô lại gọi điện thoại tới, người nhà này là làm sao đây? Sao sau khi ly hôn lại liên lạc thân thiện như vậy, sợ Khương Thục Đồng mang tài sản đi trốn sao?
Hóa ra mẹ chồng bị bệnh, bố chồng nói tuổi tác đã lớn, sau khi Lục Chi Khiêm phá sản nhà mình cũng đã chịu ảnh hưởng rất lớn, lại vì trả nợ cho Lục Chi Khiêm đã đem bán cả căn biệt thự đang ở, vốn dĩ nghĩ sống trong nhung lụa dưỡng già nhưng không ngờ lúc già rồi lại chịu loại đả kích này, ông hy vọng nếu Khương Thục Đồng có rảnh đến thăm mẹ chồng.
Khương Thục Đồng có chút không thể tiếp nhận, không nghĩ tới chuyện công ty của Lục Chi Khiêm lại mang nhiều hiệu ứng như vậy.
Từ Mậu Thận hỏi Khương Thục Đồng là bị làm sao, anh có thể giúp gì không, Khương Thục Đồng bèn đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nói ra.
Từ Mậu Thận nói một tiếng: “Đi.” Rồi mang theo Khương Thục Đồng xuống dưới lầu, lên xe anh.
Khương Thục Đồng kể chuyện công ty của Lục Chi Khiêm phải đóng cửa, nói về cha của mình không được Lục Chi Khiêm đồng ý đã tự mình lấy tiền ra khiến công ty Lục Chi Khiêm bị phá sản.
Khương Thục Đồng cảm thấy chính mình cũng có trách nhiệm.