Miêu Doanh Đông đứng phía sau cô.
Rau đã cắt xong, cô phải đổ rau vào trong thau, rửa lại một lần nữa.
Con dao vẫn còn trên tay, Miêu Doanh Đông quay người qua một chút, tay anh muốn vịn lên quầy bếp.
Kiều Duyệt Nhiên không nhìn thấy, dao lướt qua một tiếng, sau đó, cô nhìn thấy máu tươi chảy thành dòng, dường như bỗng chốc đã nhuộm đỏ cả rau.
Cô “A” một tiếng.
Việc chiều nay nghĩ đến, uất ức oán hận trong lòng, theo dòng máu chảy trên tay Miêu Doanh Đông, đều khóc òa ra hết.
Hình như dòng máu tươi của Miêu Doanh Đông đã mở ra một cái lỗ trên người cô, cô không thể kiềm chế được nữa.
Cô đã làm tay của Miêu Doanh Đông bị thương thành thế nào.
Tất cả rau đều rơi xuống đất, Kiều Duyệt Nhiên kéo tay Miêu Doanh Đông lại rửa dưới vòi nước, vừa nói, “Anh Miêu, xin lỗi, xin lỗi, em không phải cố ý –“
Cô vừa khóc nức nở, vừa nói, nước mắt tuôn ra không ngừng như dòng lũ.
Đã rửa sạch máu trên tay của Miêu Doanh Đông, cô kéo tay Miêu Doanh Đông, để anh ngồi trên sofa, cô lại đi tìm tăm bông khử trùng, thuốc khử trùng, còn có băng gạc.
Miêu Doanh Đông ngồi đó, cô quỳ trước mặt anh, lau tay cho anh, cô đã làm anh bị thương 4 ngón tay, tay phải, trong đó có một đầu ngón tay, vết thương rất sâu.
Cô vừa cầm tăm bông thấm, máu vừa chảy ra không ngừng.
Giống như nước mắt của cô, không cách nào ngừng rơi.
Miêu Doanh Đông luôn không lên tiếng, nhìn cô.
Cuối cùng cũng xong rồi, đã dùng gạc băng các ngón tay lại cho anh, Kiều Duyệt Nhiên rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, hỏi, “Anh Miêu, còn đau không?”
“Đau!”
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu với vẻ vô cùng có lỗi, luôn lẩm bẩm, “Xin lỗi, xin lỗi –“
Lúc nãy quỳ trước mặt Miêu Doanh Đông, là lúc bôi thuốc cho anh, bây giờ, cô vẫn giữ nguyên động tác lúc nãy.
Tay phải của Miêu Doanh Đông đã bị thương, cả bàn tay trái anh nắm lấy đầu của Kiều Duyệt Nhiên, buộc cô ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Đôi mắt của Kiều Duyệt Nhiên, vừa kiên định lại vừa hoang mang.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Không có gì.” Kiều Duyệt Nhiên đáp.
Việc này, cô đã hạ quyết tâm, không nói với Miêu Doanh Đông!
Dù sao lần đầu tiên đã cho anh ta, lần thứ hai chắc chắn không bán được giá cao như vậy, hơn nữa, Miêu Doanh Đông không có hứng thú với phi trinh nữ.
Hơn nữa, số tiền lần trước anh cho cô, trên cơ bản có thể mua cả đời của cô rồi.
“Thật là không có gì?” Anh lại hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên lại gật gật đầu.
Miêu Doanh Đông nhìn thấy nhà bếp một mớ hỗn độn, nói, “Tối nay ra ngoài ăn.”
“Vậy thì anh Miêu, nếu anh muốn ra ngoài ăn, tôi đi trước đây!” Kiều Duyệt Nhiên có chút phân tâm.
“Đứng lại! Dọn dẹp nhà bếp trước đã!” Miêu Doanh Đông cau mày.
Kiều Duyệt Nhiên lúc này mới vỡ lẽ ra, đi vào bếp, dọn dẹp gọn gàng rồi.
“Tay bị thương rồi, không thể lái xe được, tối nay không thể tắm. Rất nhiều việc cũng không làm được, em định đi luôn như vậy thật à? Thật là không chịu trách nhiệm.” Miêu Doanh Đông hằn hộc.
Kiều Duyệt Nhiên nghĩ lại cũng đúng, anh bị thương tay phải, cũng không biết ngày mai có đi làm được không.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy tay của Miêu Doanh Đông lại rỉ máu ra, cô rất lo lắng cau mày một cái, dù sao đây cũng là họa do cô gây ra, chỉ cần chảy máu, trái tim cô đã không ngừng đập.
Kiều Duyệt Nhiên tháo miếng gạc của anh ra, thay bằng một miếng gạc mới, lần này dày hơn, không làm được gì cả.
Hai người ra phố, Miêu Doanh Đông ở phía trước, Kiều Duyệt Nhiên phía sau.
Lúc qua đường, hay tay Kiều Duyệt Nhiên đỡ lấy cánh tay của Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đưa mắt qua, “Sao vậy? Anh đã già đến mức cần em đỡ à?”
Kiều Duyệt Nhiên ngơ người nhìn anh, “Không phải như vậy đâu. Vì tay anh chẳng phải bị thương sao? Em sợ lỡ như có chuyện gì, anh bất tiện.”
Hình như để chứng mình, quả thật không phải vì Miêu Doanh Đông già, Kiều Duyệt Nhiên nắm chặt cánh tay anh thêm chút nữa.
“Lợi dụng tôi à? Hử?” Miêu Doanh Đông lại nói.
Trái không phải, phải cũng không phải.
Qua được bên kia đường, Kiều Duyệt Nhiên dứt khoát buông tay anh ra.
Đến nhà hàng, là Miêu Doanh Đông gọi món, không hỏi ý kiến của Kiều Duyệt Nhiên.
Sau khi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, Miêu Doanh Đông nói với Kiều Duyệt Nhiên, “Em là động vật ăn tạp, chắc ăn cái gì cũng vô tư nhỉ.”
Dù sao, lí tưởng ban đầu của cô, ăn no cái bụng là được.
“Là vô tư mà, em rất ít ăn cơm ở ngoài.” Kiều Duyệt Nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, “Nhà hàng cao cấp như vậy, trước giờ em chưa từng đến qua!”
“Quả nhiên, bản thân là một đầu bếp giỏi, cũng có ích đó chứ.” Miêu Doanh Đông bất ngờ không chen từ “nghèo” vào câu nói, mà lại khen ngợi Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu cười.
“Còn chưa gọi thức uống, muốn uống gì? Nếu là con gái, Tiểu Cửu thích uống trà sữa núi lửa phô mai nướng. Gọi cho em một ly nhé?” Miêu Doanh Đông tiện tay lật thực đơn thức uống trên tay.
Kiều Duyệt Nhiên đưa người ra phía trước, hỏi một câu rất nghiệm túc, “Trà sữa núi lửa phô mai nướng là gì thế?”