Cố Vi Hằng cảm thấy có thể cô bị cảm rồi, nhưng mà cô ở một mình, tuyệt đối không được.
Nếu như cục cưng ở đó, còn có thể nói cục cưng lấy tấm chăn đắp cho cô, nhưng mà cục cưng bây giờ đã chơi rất thân với Tiểu Trân Châu.
Cố Vi Hằng dùng một điện thoại khác gọi cho Miêu Doanh Đông, nói anh đến xem xem em gái mình.
Anh luôn theo dõi tình hình của Miêu Doanh Cửu trong video, đến tận nửa tiếng sau, trong video mới xuất hiện bóng dáng của Miêu Doanh Đông, anh nói với Cố Vi Hằng trong video, “Tôi đến rồi, Tiểu Cửu bị sốt! Tôi đưa nó đến bệnh viện.”
Cố Vi Hằng không thể chờ ở nhà được nữa, anh nói Dương Liễu đặt vé máy bay cho anh gấp, anh phải đi Mỹ.
Anh nói mình phải đến thăm Miêu Doanh Cửu, Dương Liễu nói, “Chủ tịch, suy nghĩ kĩ, cách thời hạn một năm chỉ còn chưa đến hai tháng thôi, chủ tịch anh đừng bỏ cuộc giữa đường chứ!”
“Không quản được nhiều như vậy rồi!” Cố Vi Hằng nói rồi đi xuống cầu thang.
Trong phòng khách, Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng, Đỗ Nhược, Cố Hành Cương đang trò chuyện.
Cố Minh Thành đang xem wechat, ông cũng đã xem tin tức mà Cố Vi Hằng đăng lại, trong đáy lòng ông cảm thấy, Miêu Doanh Cửu quả thật là con người của kinh doanh.
Lại nhìn thấy câu của Cố Vi Hằng tự viết: Vợ lợi hại quá!
Còn chưa đăng kí kết hôn, cũng gần một năm không gặp rồi, đã gọi là vợ rồi.
Trước đây cũng chưa từng thấy anh để tâm đến người phụ nữ nào đến như vậy.
Trong điện thoại của Cố Minh Thành, rất nhiều đều là câu trả lời của người trong nhà cho Cố Vi Hằng, hàng ngũ của họ đều rất đồng đều, đều học theo Miêu Doanh Cửu: Ai là vợ anh?
Tam Nhi, Cố Hành Cương, những người bạn quen biết nhau trong nhà —
Bạn chung của Cố Vi Hằng và Cố Hành Cương tương đối nhiều, anh có thể nhìn thấy nhiều câu trả lời hơn, dĩ nhiên trong đó có rất nhiều người đều không có wechat của Tiểu Cửu, đều nói: Cố Nhị, lấy một người vợ giỏi giang như vậy, áp lực lớn không?
Cũng có người nói: Khi nào được uống rượu mừng của cậu?
Tóm lại đều là cười nhạo Cố Nhị.
Câu trả lời của Triệu Thế Tổ khá gây cười: Cố Nhị, năm nay cậu đã lái bao nhiêu chiếc máy bay rồi?
Nhìn thấy Cố Vi Hằng từ trên lầu đi xuống, Cố Vi Hằng hỏi, “Lão Nhị, đi đâu thế?”
“Doanh Doanh bệnh rồi, em phải đi thăm cô ấy!” Cố Vi Hằng nói rồi đi ra cửa.
Khương Thục Đồng ở phía sau hô lên: “Lão Nhị, thời gian một năm còn chưa tới mà!”
Cố Hành Cương và Cố Minh Thành nhìn nhau, Cố Minh Thành nói, “Cược một ván đi. Thường thì mời ceo, đều cần những điều kiện gì?”
Cố Minh Thành hỏi Cố Hành Cương.
“Điều này quyết định bởi thực lực của công ty và thực lực của đối phương, nhưng mà như Miêu Doanh Cửu như vậy, một năm ít hơn 50 triệu, chắc không được, nhà cửa xe cộ tính riêng, dĩ nhiên, đây còn chưa bao gồm phần trăm hoa hồng!” Cố Hành Cương nói, anh rất hiểu trong lòng Cố Minh Thành nghĩ gì.
“Ở nhà của Lão Nhị, cùng lái một chiếc xe với Lão Nhị, không biết cô ta có đồng ý không?” Cố Minh Thành hỏi nghiêm túc.
“Nếu như cha đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ phải hành động rồi, dù sao người nhà Miêu gia cũng không phải dạng tầm thường!” Cố Hành Cương nói.
Miêu Doanh Đông đưa Miêu Doanh Cửu đến bệnh viện, đã gọi điện cho Miêu Chánh Đào và Từ Thiến, Tiểu Cửu không hay đổ bệnh.
Đổ bệnh tức là nghiêm trọng rồi.
Đồng thời, anh cũng gọi điện cho Kiều Duyệt Nhiên, muốn nhờ Kiều Duyệt Nhiên nấu canh mang đến.
Anh chưa kịp nói gì, Kiều Duyệt Nhiên đã từ chối rồi.
“Anh Miêu, xin lỗi! Em có việc.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Kể từ lần trước ở nhà Tam Nhi có chút động thái với Miêu Doanh Đông, cộng thêm sau khi Miêu Doanh Đông nói trước mặt Tam Nhi hai người đã từng lên giường với nhau, Kiều Duyệt Nhiên càng cảm thấy bẻ mặt.
Một lần nữa cô cảnh cáo bản thân, nhất định phải giữ khoảng cách với Miêu Doanh Đông, giữ khoảng cách.
Anh và cô rốt cuộc cũng không phải người cùng đẳng cấp, dứt không được lại càng rối!
“Việc gì?” Miêu Doanh Đông đứng trước cửa phòng bệnh hỏi.
Thực ra hôm nay Kiều Duyệt Nhiên vốn không có việc gì, chỉ là cô không muốn tiếp xúc với Miêu Doanh Đông.
“Lại là chuyện của bạn trai em à? Em có tin là anh làm anh ta thay thận một cách vô ích không? Em tưởng anh không dám? Hay là tưởng anh không làm được?” Miêu Doanh Đông lần đầu tiên nổi giận như vậy với một phụ nữ nhỏ tuổi hơn anh nhiều như thế.
Kiều Duyệt Nhiên vừa nghe, vội vàng nói, “Em dĩ nhiên biết anh Miêu anh có thể làm được, nếu như đã có thể trong lúc anh ấy bước vào quỷ môn quan, nói rằng không quen biết người cần thay thận, còn việc gì, là anh Miêu anh không làm ra được chứ!”
Miêu Doanh Đông ngơ người, việc này, làm sao cô biết được chứ?
Đây đều là quyết định giữa các cấp cao với nhau!
Kiều Duyệt Nhiên dường như tức đến phát khóc.
“Làm sao em biết được?”
Kiều Duyệt Nhiên òa khóc lên, cô ghét sự lạnh lùng của anh, ghét sự cao ngạo của anh, ghét anh suốt ngày cao cao tại thượng nhưng lại có sự lười nhác của giới quý tộc, ghét thủ đoạn nói là làm của anh.
Nhưng mà những lời này, cô không hề nói ra một câu nào, chỉ khóc trong điện thoại?
“Sao vậy? Rất uất ức à?” Khẩu khí của Miêu Doanh Đông vốn không dễ nghe.
“Anh Miêu, anh và em bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa, dựa vào cái gì mà anh bảo em làm cái gì, em phải làm cái đó! Anh có biết tôn trọng một người không! Em là con người!” Nước mắt của Kiều Duyệt Nhiên giàn giụa!
“Không còn quan hệ gì à? Một năm 5 triệu, bao em! Đây được xem là có quan hệ rồi?” Miêu Doanh Đông nói.