Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 318

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

Cố Tam Nhi dung hoa thất sắc ngã vào lòng Nam Lịch Viễn, khăn tắm cũng đã tuột ra, hơn nữa Cố Tam Nhi cảm thấy chân mình bị trật rồi, rất đau.

Kiều Kiều nhặt khăn của Cố Tam Nhi từ phía sau, che chắn ánh mắt của đám con trai trong hồ đang nhìn chằm chằm.

Cố Tam Nhi hoa dung thất sắc, nửa người cô nằm vào lòng Nam Lịch Viễn, sắc mặt lúng túng, “Chú Nam…”

Tất cả cảnh quan xinh đẹp trước ngực đều lồ lộ trước mặt Nam Lịch Viễn, cái eo thon, cái rốn, cái eo mềm mại…

Đây rõ ràng cảnh này khiến người ta kiềm lòng không đặng, muốn đòi mạng người ta mà.

Nếu trước đây Cố Tam Nhi trong mắt Nam Lịch Viễn chỉ là phân nửa trẻ con phân nửa thiếu nữ, kể từ giây phút này, cô đích thị là thiếu nữ, yêu tinh đến đòi mạng anh.

Nam Lịch Viễn cảm thấy bộ phận nào đó trên người mình đang cương lên, không thể dập lửa kịp, muốn đòi mạng mà.

“Lấy khăn che người nó lại!” Nam Lịch Viễn ra lệnh.

Kiều Kiều nhìn thấy Nam Lịch Viễn chau mày nhăn nhó, hình như đang nóng giận, cô lại không biết Nam Lịch Viễn rốt cuộc là gì của Cố Tam Nhi, chỉ nghe mọi người nói ba chàng trai đẹp làm thủ tục nhập học giùm Cố Tam Nhi, người này đang ôm Cố Tam Nhi là ai?

Lý do Nam Lịch Viễn ôm Cố Tam Nhi chỉ có một mục đích là: khi ôm Cố Tam Nhi, anh sẽ dùng lực của bụng, như vậy dây thắt lưng sẽ nới lỏng, quần sẽ bị kéo xuống, đúng lúc có thể che chắn bộ phận đang dựng đứng lên!

Liền nghe tiếng xầm xì của mấy đứa con trai trong hồ bơi.

Cố Tam Nhi không hiểu, cô chỉ có đi bơi thôi mà tại sao lại thu hút nhiều sự ồn ào như vậy? Lúc ở Harvard cũng không gặp qua trường hợp này.

Hơn nữa, Kiều Kiều đi đến bên Nam Lịch Viễn, che chắn ánh mắt của mấy đứa con trai, khoảng cách giữa Kiều Kiều và anh ấy rất gần, chắc chắn cũng không nhìn thấy phản ứng của anh, với con mắt tinh khôn của mấy đứa con trai thì trong chốc lát đã có thể nhìn ra.

Cố Tam Nhi bị chú Nam ôm, tay cô để trên cổ chú Nam, lúc trước cũng từng bị chú Nam ôm, nhưng là cô xỉu, không biết tình cảnh lúc đó, nhưng lúc này cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, lần đầu tiên ở gần tim của chú Nam như vậy!

Bố cô thường ôm cô, hai anh trai cũng từng ôm, cho nên cô nhầm lẫn giữa cái ôm của Nam Lịch Viễn và cái ôm của bố và các anh.

Nhưng đó là tình thân.

Hơn nữa anh luôn là chú Nam của Cố Tam Nhi.

Cô lướt nhìn mặt chú Nam, anh nhíu mày, mặt không biểu cảm.

Cô hỏi thăm dò một câu, “Chú Nam, chú đang nóng giận hả?”

“Ừ”

“Tại sao?”

Nam Lịch Viễn không trả lời.

Bởi vì chú Nam không trả lời khiến Cố Tam Nhi buồn bã.

Khoảng cách từ hồ bơi đến phòng thay đồ nữ rất gần, Nam Lịch Viễn đặt Cố Tam Nhi trước cửa phòng thay đồ, quay lưng đi, trước khi đi còn nói với Kiều Kiều một câu, “đi thay đồ với nó, xe tôi đậu bên ngoài.”

“Chú Nam, cháu còn muốn tắm nữa, có thể lâu một chút!” Cố Tam Nhi chống vào tường, trên người quấn khăn, nhìn bóng dáng chú Nam đi ra.

Lúc tắm, Kiều Kiều và Cố Tam Nhi nói chuyện với nhau.

“Tam Nhi, chú Nam này có phải đàn ông không vậy? Cậu nói hai người không có quan hệ huyết thống, tại sao lúc tớ thấy anh ấy ôm cậu không có phản ứng gì hết? Thân hình cậu như vậy, đàn ông nhìn thấy đương nhiên là có phản ứng.” Kiều Kiều hỏi đến, cô là nữ sinh năm nhất đương nhiên nhìn không ra.

Nếu mà suy nghĩ kỹ lại thì phản ứng của Nam Lịch Viễn cô cũng có thể nhìn ra, thực ra không cần phải nhầm lẫn!

“Cậu đừng có nói hàm hồ như thế có được không? Chú Nam là bạn của anh cả tớ, anh ấy lớn hơn anh cả tớ hai tuổi, vả lại tớ có thím Nam rồi, làm sao mà có khả năng đó?” về việc Kiều Kiều nghi ngờ tình cảm giữa cô và chú Nam, Cố Tam Nhi rất tức giận.

Nam Lịch Viễn đi lên xe, cố gắng trấn tỉnh lại, nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên hình ảnh khiến mạch đập mạnh, ngực, eo, bụng, cô ấy đang tắm, cả cơ thể rất mềm mại.

Anh thở ra hai cái, hy vọng cô ấy tắm lâu một chút, nếu không anh thực sự không thể trấn tỉnh lại được!

Anh dựa lưng vào ghế, lấy chai nước suối bên cạnh đặt lên trán mình, lạnh một chút.

Cho dù có lấy sắt đánh anh, cũng không chịu nổi trường hợp này!

Từ từ nhắm mắt lại, nhớ tới thân hình của Hề Dao đêm hôm đó, sự nôn nao dần dần biến mất.

Chờ 15 phút sau, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cố Tam Nhi tắm rất chậm, tắm xong còn phải sấy tóc, nhớ đến Nam Lịch Viễn đang chờ bên ngoài, cho nên cô gia tăng tốc độ.

Cô để Kiều Kiều mang đồ đi bơi của mình về ký túc xá, sau đó cô ra xe Nam Lịch Viễn, vừa mới bước chân cảm thấy hơi đau.

Nam Lịch Viễn từ xa nhìn thấy cô, mặc một chiếc quần yếm, áo thun trắng, bên ngoài khoác áo phông màu trắng.

Hình như cô rất thích mặc đồ màu trắng, cái áo khoác lần này khác với cái áo lần trước gặp cô ở Harvard.

Có thể cô ấy mua nhiều cái kiểu giống nhau!

“Chú Nam, mình đi đâu vậy?” sau khi lên xe Cố Tam Nhi vừa thắt dây an toàn vừa tiện miệng hỏi.

Dường như việc xảy ra lúc nãy coi như bình thường.

“Dẫn cháu đi ăn những món ngon, tiện thể đi ngắm cảnh Giang Thành về đêm, sợ cháu một mình cô đơn.”

“À, cám ơn chú Nam!”

“Chân đưa đây coi!” Nam Lịch Viễn ra lệnh Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi không hiểu, chỉ biết để chân lên chỗ cần số.

Nam Lịch Viễn nắn nắn chân cô, “Chỗ này? Hay chỗ này?”

Lúc nắn tới cục xương, Cố Tam Nhi rùng mình, mếu máo, “chính là chỗ này.”

Nam Lịch Viễn nhẹ nhàng bóp bóp nắn nắn, việc này chắc ba người đàn ông nhà cô đã từng làm qua.

Cho nên Cố Tam Nhi không cảm thấy có chuyện gì hết, đúng là đóa hoa lớn lên trong phòng ấm.

Sau khi nắn xong, Cố Tam Nhi mỉm cười, chân thành nói, “Chú Nam, chú thật tốt!”

“Tốt chỗ nào?”

“Người đàn ông tốt á. Rất dịu dàng. Thím cháu chắc chắn rất hạnh phúc.” Cố Tam Nhi cười.

Cô không biết thím Nam của cô có phải là người phụ nữ cô thấy trong văn phòng Nam Lịch Viễn không, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ đó thực sự rất hợp với chú Nam.

Chú Nam của cô đẹp trai như thế, phong độ như thế, anh tuấn như thế lại biết chăm sóc người khác như thế!

Cố Tam Nhi có thể không bao giờ biết rằng chú Nam của cô chỉ có chăm sóc cô như thế mà thôi.

Thậm chí thím Nam của cô như thế nào, Cố Tam Nhi thực sự tưởng tượng không ra.

Nam Lịch Viễn khởi động xe, bây giờ đã hơn 6 giờ chiều, mùa thu trời nhanh tối, Giang Thành cũng bắt đầu lên đèn, đẹp vô cùng, đây là lần đầu tiên Cố Tam Nhi thấy cảnh đêm Giang Thành.

Cùng với Nam Lịch Viễn!

Lần này Nam Lịch Viễn dẫn cô đi ăn nhà hàng Âu, vì Cố Hành Cương đã từng nhắc qua một lần với anh, nói rằng em gái anh rất thích ăn món caviar trứng cá muối.

Lúc đó Nam Lịch Viễn vẫn chưa gặp Cố Tam Nhi, Cố Hành Cương buộc miệng nói, thì anh nghe vậy thôi.

Đến trước cửa một nhà hàng Âu sang trọng, hai người tìm chỗ yên tĩnh nhất.

Trong nhà hàng rất ít người, môi trường rất tao nhã.

Tiếng kèn saxophone thổi tới rất tình cảm lãng mạn.

Món khai vị lên trước, đều là những món Cố Tam Nhi thích ăn.

Ăn cơm trong căn tin trường cô cảm thấy có chút không chịu được, giờ đương nhiên rất thích.

Nhìn thấy Cố Tam Nhi ăn rất vui vẻ, Nam Lịch Viễn cúi đầu mỉm cười, “ở trường như thế nào?”

“Vẫn tốt! Qua sự việc ngày hôm nay, cháu cảm thấy trong nước vẫn còn bảo thủ, sau này cháu sẽ chú ý hơn.” Nam Lịch Viễn dừng tay, “khi cháu ở Harvard rất phóng khoáng à?”

“Ít nhất sự việc ngày hôm nay, ở Harvard người khác không có phản ảnh gì! Con phải mua một bộ đồ bơi mới! Bộ đồ bơi này là do bố mẹ cháu đi Thụy Sĩ mang về.” Cố Tam Nhi vừa ăn vừa nói, khẩu khí rất tự nhiên.

Món chính hôm nay dọn lên, bởi vì thích ăn món trứng cá muối nên vừa mới dọn len Cố Tam Nhi đã không quan tâm ai hết mà ăn ngay!

Lúc thưởng thức cô cảm thấy món trứng cá muối hôm nay và món trứng cá muối trước đây không giống nhau.

Hình như có chia ra mấy khẩu vị, vừa mới cho vào miệng là một vị, lúc nhai là một vị, sau đó nuốt vào lại là một vị khác, mùi vị này làm cho món trứng cá muối hôm nay đặc biệt còn để lại dư vị.

Nhìn Cố Tam Nhi nuốt từ từ, Nam Lịch Viễn hỏi “thế nào?”

“Món trứng cá muối hôm nay có chút đặc biệt!”

Thực sự là mùi vị quen thuộc, trong chốc lát là nếm ra ngay.

“Món trứng cá muối cháu đang ăn, 5 tiếng trước cá được bắt từ Hokkaido sau đó máy bay chuyển đến đây! Chính là như vậy.” Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi.

Cũng chính là 5 tiếng trước cá mới vừa bị giết.

Cố Tam Nhi đang tưởng tượng cảnh giết cá, buộc miệng hỏi “chú Nam, chú ác quá!”

“Ác chỗ nào?”

“Tóm lại, ác toàn bộ!”

Giống như con cá đó do Nam Lịch Viễn giết vậy, kỳ thực trong đầu Cố Tam Nhi đang tưởng tượng cảnh anh ấy giận dữ chiều hôm nay, làm cô nghĩ đến vẫn còn sợ.

Bố cô giận dữ mới đáng sợ, nhưng cô từ đó giờ không sợ bố nổi giận.

Trái lại Nam Lịch Viễn nóng giận, cô vô cùng sợ.

Nam Lịch Viễn không ừ hử quay đầu lại, “là ai thích ăn trứng cá muối hả?”

Cũng đúng, nói tới nói lui vẫn là lỗi của cô, nhưng, món trứng cá muối hôm nay thật ngon.

Cho nên kẻ đầu sỏ vẫn là cô.

“tại sao chú biết cháu thích ăn trứng cá muối?”

“Anh cháu nói!”

Cố Tam Nhi suy nghĩ, có thể là anh nhờ chú Nam chăm sóc mình nhiều hơn.

Ăn xong, Nam Lịch Viễn dẫn Cố Tam Nhi đi xem cảnh đêm Giang Thành, khi hai người ăn cơm xong, đã 8 giờ 40 phút, thông thường giờ này Cố Tam Nhi tắm gội, mặc dù cảnh đêm Giang Thành rất đẹp nhưng Cố Tam Nhi vẫn thấy buồn ngủ.

Nam Lịch Viễn đã chú ý thấy tâm trạng Cố Tam Nhi mơ màng, biết rằng đồng hồ sinh học của cô đx hoạt động trở lại.

Thực sự vẫn có sự khác biệt thế giới với anh.

Xe anh dừng trước một tòa nhà, Cố Tam Nhi nheo mắt nhìn xung quanh, một tòa nhà tráng lệ, rất ấn tượng, không kém gì tập đoàn Minh Thành.

“Đây là…” Cố Tam Nhi không hiểu tại sao chú Nam lại dừng xe, cảm thấy kỳ lạ.

“Ngước lên nhìn xem.”

Bởi vì xe đang ở dưới cùng của tòa nhà, tòa nhà lại cao, Cố Tam Nhi đương nhiên không nhìn thấy, cô ló đầu ra ngoài cửa, nhìn thấy bốn chữ lớn: tập đoàn Lịch Viễn.

Hóa ra đây là công ty chính của tập đoàn Lịch Viễn.

“Chú Nam, chú là con nhà giàu thế hệ thứ hai hả?” Cố Tam Nhi hỏi.

“Giống anh của cháu á.”

Nam Lịch Viễn cũng ngước lên nhìn tòa nhà Lịch Viễn, ánh mắt hướng nhìn khuôn mặt Cố Tam Nhi, một đêm lãng mạn nhẹ nhàng, khuôn mặt cũng dịu dàng lãng mạn.

“Giống anh nào?” Cố Tam Nhi không hiểu, hai anh trai cô khác nhau, một người kế thừa tài sản của ông nội, tự thành lập công ty, một người kế thừa công ty của bố.

“Anh cả!”

Cũng là thế hệ thứ hai!

“Sau này có việc gì có thể đến công ty gặp chú!” Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi.

“Cháu biết rồi, chú Nam!”

Cố Tam Nhi để chú Nam đưa về trường, trước khi xuống xe, Cố Tam Nhi có lời muốn nói với Nam Lịch Viễn, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

“Có chuyện muốn nói phải không?” Nam Lịch Viễn thấy Cố Tam Nhi lưỡng lự.

“Chú Nam, sau này chú có thể đừng nóng giận không, chiều nay chú nóng giận, cháu rất sợ.” Cố Tam Nhi cảm thấy mình đưa ra yêu cầu này cũng không phải đạo, hay đây là tính cách của người ta, như vậy không phải cô ép buộn người ta thay đổi tính cách sao?

Nam Lịch Viễn suy nghĩ về phản ứng của mình chiều hôm nay, có phần nghiêm khắc, nóng giận thì có, nhưng đa phần là nỗi niềm khó nói ra.

“Tam tiểu thư nhà họ Cố cũng có người để sợ à?” Nam Lịch Viễn quay đầu lại, rất thích thú với đề tài này, mỉm cười.

Cho đến nay cháu chỉ gặp có một người là chú! Tạm biệt chú Nam!” Cố Tam Nhi xuống xe, nhảy chân sáo.

Nam Lịch Viễn cúi đầu mỉm cười, sau đó gọi điện cho Thái Thái, “tìm người ở Thụy Sỹ mua hai bộ đồ bơi liền thân laperla, size S, hai bộ màu trắng, chú ý là liền thân nha.”

Thái Thái theo bản năng liền hỏi, “Chủ tịch mua cho ai ạ? Nếu là người tôi biết, tôi ước chừng kích cỡ, mua về mấy cái.”

“Cho Tam Nhi.”

Thái Thái sửng sốt, lúc đầu không có nghĩ rằng chủ tịch nói hai chữ “Tam Nhi” là ai?

Khi chủ tịch nói “Tam Nhi” mang một giọng điệu rất thân thuộc tự nhiên, hình như “Tam Nhi” cái tên này trong lòng anh đã gọi không biết bao nhiêu lần, không kèm theo họ, trực tiếp gọi “Tam Nhi”.

Thái Thái nhớ ra rằng chắc là chủ tịch đi cho Tam tiểu thư nhà họ Cố.

“Dạ chủ tịch, tôi biết rồi. Tôi điều tra xem gần đây ai đi Thụy Sỹ!”

Nam Lịch Viễn tắt máy.

……

Tiết học đầu tiên ngày hôm sau là Toán cao cấp.

Tối hôm qua hình như Cố Tam Nhi ngủ trễn 1 tiếng, sáng sớm thức dậy còn mơ màng.

Khi cô bước vào phòng học, thì chuông vào lớp reo lên.

Cô bước vào từ cửa sau giảng đường, ngồi kế bên Kiều Kiều, sáng nay Kiều Kiều gọi mấy tiếng Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi vô cùng mệt mỏi, “vo” “vo” không muốn dậy, để Kiều Kiều đến giành chỗ dùm cô.

“Thầy đến chưa?” Cố Tam Nhi hỏi.

“Chưa, nghe nói hôm nay có thầy Toán cao cấp mới đến dạy chúng ta, nghe đồn rất đẹp trai!” Kiều Kiều đáp.

Cố Tam Nhi vẫn chưa tỉnh ngủ, “ừ” “ừ” trả lời, không quan tâm, thích đổi ai thì đổi, đẹp trai cũng không có làm cơm ăn được.

Đang lúc suy nghĩ, thầy giáo mới bước vào giảng đường, rất nhiều nữ sinh thốt lên “wow”, xem ra cực kỳ đẹp trai.

Cố Tam Nhi từ từ ngước lên, sau đó choáng váng!

Hà Đỉnh?

Người anh đẹp trai Hà Đỉnh tại sao lại trở thành thầy Toán cao cấp của cô chứ?

Cố Tam Nhi có phần sửng sốt, Hà Đỉnh năm sau tốt nghiệp rồi, nhưng lúc trước không phải anh muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm ở phố Wall sao? Tại sao đột nhiên lại đến trường đại học Giang Thành?

Hà Đỉnh bắt đầu điểm danh, khi điểm đến tên “Cố Niệm Đồng”, đặc biệt nhìn xuống hướng Cố Niệm Đồng, nhìn đến nỗi Cố Niệm Đồng sởn gai óc, cha mẹ anh đã từng đến nhà họ Cố đề cập đến vấn đề làm sui.

Anh lại đột nhiên đến đại học Giang Thành, chắc chắn có liên quan đến Cố Tam Nhi.

Ban đầu Cố Tam Nhi có ấn tượng rất tốt về Hà Đỉnh, là người anh trai có thể nói chuyện được, kể từ khi nảy sinh chuyện đề nghị kết hôn, ấn tượng về anh tự nhiên giảm xuống!

Sáu đó Hà Đỉnh bắt đầu dạy môn Toán cao cấp, trong lúc dạy ánh mắt luôn hướng Cố Niệm Đồng.

Kiều Kiều lay cánh tay Cố Tam Nhi, “xem ra danh tiếng Tam Nhi của cậu quá lớn, vị thầy giáo Hà này rõ ràng là vì cậu mà tới, nghe nói cũng đến từ Harvard…chẳng lẽ hai người đã quen nhau từ trước rồi?”

Cố Tam Nhi cúi đầu rất thấp, cô gật đầu, “quen”

“Dũng cảm theo đuổi nhỉ! Xem ra sau này trường chúng ta rất náo nhiệt đây!”

Cố Tam Nhi vô cùng buồn rầu.

Tiết học này, ngoài việc Hà Đỉnh mang đến cho Cố Tam Nhi một trái lựu đạn phát nổ ra, Hà Đỉnh vẫn không có động thái nào khác.

Tiết học sau là môn cắt kim cương, là môn Cố Tam Nhi rất thích, từ nhỏ cô đã tiếp xúc với kim cương, nên hiểu rõ môn này, có điểm khởi đầu cao mà các sinh viên khác không bao giờ có thể so sánh, nói thẳng ra, môn kim cương vốn dành cho những đứa trẻ giàu có. Vào học môn này, Cố Tam Nhi vô cùng vui mừng!

Hôm nay cô giảng kỹ thuật cắt mpcvd, sau đó tiếc nuối nói rằng, bởi vì loại máy này quá đắt tiền, mấy ngàn vạn, trường không đủ chi phí, cho nên bây giờ trong trường vẫn chưa có thiết bị này.

Cố Niệm Đồng vuốt cằm, có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng cô rất muốn sử dụng thiết bị tiên tiến nhất để cắt kim cương.

“thiết bị này bởi vì giá chế tạo quá cao, người có khả năng sử dụng rất ít, cả nước cũng chỉ vài người, nhưng theo tôi biết, trong Giang Thành chúng ta có một máy, đó là chủ tịch Nam của tập đoàn Lịch Viễn, trước đây đã từng đặt mua một máy!” cô giáo trung niên mỉm cười nói.

Các bạn đều thất vọng, chủ tịch Nam chúng ta đều không quen biết, cô ơi, cô nói cũng như không nói?

Kiều Kiều lại lay cánh tay Cố Tam Nhi, “chú Nam của cậu á, khi nào có cơ hội, chúng ta đến sử dụng một lần chứ?” Cố Tam Nhi nghĩ rằng máy móc quý như thế, chú Nam mua về chắc chắn dùng cho việc lớn, cô không thể sử dụng máy móc người ta dành làm việc lớn để mà thực tập, chuyện này thật buồn cười, hơn nữa cả Giang Thành chỉ có một máy, ngộ nhỡ làm hư thì làm thế nào?

Cho nên cô từ chối Kiều Kiều.

Cô không muốn mở miệng nói với chú Nam chuyện này, nếu chú nam khó xử thì làm sao?

Chuyện này Cố Tam Nhi tuyệt đối không thể làm.

Do đó Kiều Kiều có năn nỉ như thế nào Cố Tam Nhi cũng sẽ không động lòng.

5 ngày sau, Nam Lịch Viễn gọi điện cho Cố Tam Nhi, muốn tặng đồ cho cô.

Cố Tam Nhi đang ở ký túc xá nghe điện thoại.

Kiều Kiều ở bên cạnh lải nhải, “mặc dù anh ta tặng đồ cho cậu, vậy tiện thể cậu nói đến chuyện cái máy đó đi?”

Cố Tam Nhi vẫn không muốn đề cập đến.

Nhưng Kiều Kiều nói chuyện quá lớn, đã truyền đến tai Nam Lịch Viễn qua điện thoại, “máy gì vậy?”

“Chú Nam ơi, chính là cô giáo chúng cháu có nói về máy Mpcvd, cả Giang Thành chỉ có một máy, là của chú đó, cô ấy muốn hỏi có thể đi sử dụng thử không?” Cố Tam Nhi chau mày hỏi.

Sự hiếm có của loại máy này đã khiến Cố Tam Nhi không muốn nói đến chuyện đó, không ngờ lại truyền đến tai Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn cười, “máy móc? Không sao, ở chỗ công ty chú, khi nào rảnh thì đến.”

“Thật…thật không chú Nam?” không ngờ chú Nam lại vui vẻ đồng ý.

Chọn tập
Bình luận