Mới vừa ngồi không bao lâu Khương Thục Đồng đã hiểu vì sao Cố Minh Thành không cho Khương Vũ Vi ngồi ghế trước, bởi vì cô luôn ôm ghì lấy cổ Cố Minh Thành, lại bị Cố Minh Thành một lần nữa gỡ ra.
“Vì sao anh không thích em?” Khương Vũ Vi bắt đầu khóc lớn. “Anh thích dạng người như nào em liền có thể biến thành dạng người đó!”
“Cô vĩnh viễn không biến thành được.” Giọng Cố Minh Thành đanh lại, trong đêm giá rét, tuy trong xe đã có lò sưởi nhưng Khương Thục Đồng vẫn thấy hơi lạnh thấu xương.
“Anh nói, anh nói đi. Rốt cuộc anh muốn phụ nữ như nào…” Khương Vũ Vi cũng nóng nảy lôi kéo cánh tay Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng nhoài người tới gỡ tay Khương Vũ Vi, sợ cô quấy rầy Cố Minh Thành lái xe.
Thật lâu sau Cố Minh Thành nói một câu: “Phụ nữ đã kết hôn!”
Những lời này làm sắc mặt Khương Thục Đồng đột nhiên ửng đỏ, phụ nữ đã kết hôn là nói ai, không nói cụ thể vậy là nói về một kiểu phụ nữ rồi?
Phụ nữ kết hôn rốt cuộc có mùi vị gì mà có thể hấp dẫn được vị tổng tài cao cao tại thượng này?
Anh ta thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, cao cao tại thượng, sự quý tộc phát ra từ hơi thở, đối với tục nhân lại khinh thường ngạo mạn, những điều này đều làm Khương Thục Đồng cảm thấy không dám nhúng chàm.
Không thể tưởng được, Khương Vũ Vi khinh thường lời nói này: “Cố tổng từ chối tôi nói thẳng thì tốt rồi, nếu tôi đã kết hôn, anh thích tôi thì để làm gì?”
Trong lòng Khương Thục Đồng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho là kế sách tạm thời của Cố Minh Thành để thoát khỏi Khương Vũ Vi.
Rất nhanh đến nhà của Khương Vũ Vi. Khương Thục Đồng không nghĩ tới chú hai Khương Minh Khải cùng ba Khương Lịch Niên đều đứng ở cửa nhà Khương Vũ Vi, đang nôn nóng bất an chờ đợi.
Khương Thục Đồng không biết vì sao ba mình cũng ở đây.
Cô cùng Cố Minh Thành dìu Khương Vũ Vi xuống xe, Khương Vũ Vi ở một mình, bốn người đỡ Khương Vũ Vi vào phòng, trước khi Khương Vũ Vi ngủ cô còn nắm cà vạt của Cố Minh Thành một chút.
Ba Khương Lịch Niên vẫn luôn dùng ánh mắt dò xét đánh giá Cố Minh Thành, có lẽ Cố Minh Thành cũng nhận ra nhưng anh không nói gì.
Khương Thục Đồng vốn định ra xe Cố Minh Thành đưa về luôn nhưng hai người lại bị Khương Lịch Niên gọi lại.
Hai anh em Khương gia, mặc kệ ghen tức nhau thế nào nhưng hình tượng với người ngoài đều soái khí, cao lớn tuấn lãng. Khương Lịch Niên đứng trước hai người, nói câu: “Vị này là Cố tổng?”
Cố Minh Thành chưa kịp nói gì, Khương Thục Đồng cũng chưa chính thức giới thiệu nhưng cô đã gọi một tiếng ‘ba’, Cố Minh Thành tự nhiên hiểu được quan hệ của hai người.
“Chuyện ba mươi vạn lần trước tôi vẫn muốn mời ngài ăn cơm để cảm ơn.” Đôi mắt Khương Lịch Niên nhìn chằm chằm Cố Minh Thành, dường như đang đáng giá người này.
“Không cần khách khí.” Cố Minh Thành khách sáo trả lời.
Khương Thục Đồng không nghĩ tới ba mình muốn mở tiệc chiêu đãi Cố Minh Thành, nhưng ba mươi vạn quả thật không phải là con số nhỏ, nếu ông không mời khách thì có vẻ ông vô tình vô nghĩa, cũng không biết lễ nghĩa.
Lúc hai người muốn cùng nhau rời đi, Khương Thục Đồng bị Khương Lịch Niên gọi lại, Cố Minh Thành đi trước.
Khương Minh Hải ở trong phòng chăm sóc Khương Vũ Vi, Khương Lịch Niên cẩn thận nhìn động tĩnh bên kia rồi nói với Khương Thục Đồng: “Con cùng anh ta là quan hệ gì?”
Khương Lịch Niên nhăn mày lại, Khương Thục Đồng nhìn đã hiểu ba mình đại khái nghe được ít nhiều gì đó từ Lục Chi Khiêm, hơn nữa chuyện ba mươi bạn ba cũng có thể nghĩ cô cùng Cố Minh Thành có gì đó bên trong.
“Cấp trên.”
“Cấp trên?” Khương Lịch Niên khịt mũi coi thường hai chữ này. “Ba đã hơn năm mươi tuổi, đừng gạt ba. Thục Đồng, con là phụ nữ đã kết hôn, thanh danh rất quan trọng, còn có, người đàn ông như Cố Minh Thành không phải người con có thể nắm chắc được, đừng để lúc đó giỏ trẻ múc nước công dã tràng. Mấy hôm nữa mở tiệc con cũng đến đi.”
“Con?” Khương Thục Đồng chỉ vào mũi mình, kinh ngạc nói.
Nếu nói cha mình vì ba mươi vạn muốn cảm ơn Cố Minh Thành thì có thể hiểu được, nhưng lại cứ gọi tới cô là vì cái gì? Chẳng lẽ ba cô tạo điều kiện cho cô cùng Cố Minh Thành lui tới?