Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 8

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 8: Em sao vậy?

Hôm nay Cố Minh thành không tới công ty của Khương Thục Đồng, ngày nào đó lý vạn cơ*, Khương Thục Đồng minh bạch.

*ngày nào đó lý vạn cơ: là một câu thành ngữ, mình ko hiểu nghĩa là gì nên để nguyên. Ai biết comment giúp để mình sửa nhé.

Nghĩ rồi, Khương Thục Đồng nhắn qua Wechat, bởi vì còn quan hệ công việc nên cô có Wechat của tổng giám đốc Cố Minh Thành.

“Cố tổng, thật xin lỗi. Trước nay tôi cùng Lục Chi Khiêm không hòa thuận, anh ta bắt bóng bắt gió, thích bịa đặt, coi mỗi người đàn ông bên cạnh tôi đều giống gian phu. Thật xin lỗi lần này đã khiến ngài vào họng súng, tôi vì cái thiệp kia hướng ngài xin lỗi, tôi sẽ mau chóng tìm ra người làm cái thiệp đó.” Cô gửi wechat rồi thấp thỏm bất an chờ Cố Minh Thành trả lời.

Có lẽ Cố Mình Thành quen nhìn phong nguyệt, cũng quen những chuyện to tát, đối với nữ nhi tình trường nhàm chán như vậy căn bản không để trong lòng.

Hồi lâu về sau, Cố Minh Thành gửi tin tới: “Tôi chưa thấy thiệp.”

Những lời này truyền đến khiến Khương Thục Đồng thở phào, có lẽ cô đã tự mình đa tình, nhưng sự bất an do cái thiệp mang đến cho cô đã vì những lời này mà tan thành mây khói. Giống như cô hiểu được chính mình đã tự đa tình, lại giống như để chứng minh cô không thèm để ý, cô vẽ rắn thêm chân, cũng bỏ thêm một câu: “thân chính không sợ bóng tà” rồi gửi đi.

Cô cho rằng Cố Minh Thành sẽ không trả lời cô nữa, vậy nhưng Cố Minh Thành lại rất mau gửi cho cô một câu: “thân bất chính kia đâu?”

Những lời này là có ý tứ gì?

Thân ai bất chính? Là cô sao?

Bất quá loại chuyện này càng dây dưa liền càng nói không rõ, mặc anh ta thôi, Khương Thục Đồng không nghĩ nữa.

Buổi tối lúc về tới nhà, cách từ xa Khương Thục Đồng đã nghe được âm thanh la hét ầm ĩ từ trong nhà vang ra.

Cô không rõ nội tình, đẩy cửa vào nhà liền thấy Lục Chi Khiêm mũi không phải mũi, miệng không phải miệng đang chửi ầm lên. “Hợp đồng đã ký, nói hủy bỏ liền hủy bỏ, hắn thà bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng không cho ta làm. Đem ta coi thành đứa ngốc sao?”

Anh vẫn đập phá ghế trong nhà, Khương Thục Đồng ngồi trên sô pha, dựa vào vác tường ngơ ngác nhìn anh.

Lục Chi Khiêm cũng không phải là một người tính tình tốt, cô từ trước đến nay đều biết. Nghe anh tự lẩm bẩm Khương Thục Đồng cũng hiểu, nguyên lai là Cố Minh Thanh đã hủy bỏ hợp đồng này.

Có thể khẳng định Cố Minh Thành đã thấy nội trong trong thiệp, Khương Thục Đồng thấy Lục Chi Khiêm thật là ngốc, một hai phải hướng họng súng đâm lên.

Nhưng Cố tổng cũng biết Lục Chi Khiêm, nếu biết rõ anh ta là người thế nào, lúc ấy vì sao lại đem hợp đồng này cho anh ta.

Lục Chi Khiêm đi tới bóp chặt cằm Khương Thục Đồng: “Có phải cô khiến anh ta hủy bỏ hợp đồng này?”

“Ai bảo anh phát thiệp như vậy? Anh không có đầu óc sao?” Khương Thục Đồng hỏi một câu, rõ ràng hai người đang hợp tác, anh ta làm chuyện này không phải không có đầu óc thì là cái gì?

“Chẳng lẽ cô cùng Cố Minh Thành thật sự trong sạch?” Mặt Lục Chi Khiêm đã dí sát vào mặt Khương Thục Đồng.

“Anh cứ một hai nghĩ vợ anh là người như vậy, tôi cũng chẳng còn cách nào.” Khương Thục Đồng lạnh lùng nói một câu.

Tay Lục Chi Khiêm lúc này mới buông lỏng.

Điện thoại Khương Thục Đồng vang lên, là ba cô gọi tới.

Ba cô có một xưởng sản xuất nhỏ, lợi nhuận cũng bình thường. Lúc mẹ bị bệnh nặng cũng đúng lúc ba cô phải bồi thường, là Lục Chi Khiêm đã cứu lại Khương gia, lần này ba gọi tới đơn giản là nhờ Khương Phục Đồng hỏi mượn Lục Chi Khiêm ba mươi vạn.

“Chính là ba, con sẽ không cho vay sao?”

Khương Thục Đồng nhìn Lục Chi Khiêm vẫn còn đang phát hỏa.

“Vay ngân hàng khó, phải có thế chấp, ba của con cái gì cũng không có, sao vay được. Hơn nữa ba mươi vạn với Lục Chi Khiêm cũng không phải số tiền lớn, nhưng ba cần ba mươi vạn trả lương cho công nhân, muốn vay được ngân hàng ít nhất cũng phải đến mấy tháng sau.” Ba cô nói.

Đúng là không phải số tiền lớn, nhưng quan hệ hiện tại của cô và Lục Chi Khiêm thì…

“Ai gọi tới cho cô?” Lục Chi Khiêm vẫn tức giận thở phì phò, đôi mắt không rời khỏi Khương Thục Đồng, hỏi.

“Ba tôi, ông hỏi mượn anh ba mươi vạn.” Khương Thục Đồng nói một câu. Sau khi hai người kết hôn ba cô tổng cộng đã mượn Lục Chi Khiêm hai lần, mỗi lần Lục Chi Khiêm đều lấy tiền ném vào mặt Khương Thục Đồng.

Quả nhiên, Lục Chi Khiêm cười lạnh. “Tôi vừa bị mất hợp đồng, cô cho rằng tôi có tiền cho ba cô mượn sao?”

Tuy rằng quan hệ vợ chồng của Lục Chi Khiêm và Khương Thục Đồng không tốt, nhưng ít nhất trước kia anh vẫn mặc kệ Khương Thục Đồng chi tiêu, còn hiện tại, từ khi giữa bọn họ xuất hiện Cố Minh Thành, hiện tại Lục Chi Khiêm đã không tùy tiện đưa tiền cho Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng cảm thấy một chút tôn nghiêm đều không có, đôi khi cô đem sự muộn phiền trong lòng nói với ba, nhưng ba cô chỉ nói một câu. “Phụ nữ cần tôn nghiêm để làm gì?”

Khương Thục Đồng mím chặt môi, cảm thấy cuộc sống của mình đến không thấy ánh mặt trời, Lục Chi Khiêm không ly hôn, cha cô thì không thông cảm.

Cho nên ngày hôm sau, mắt cô sưng đỏ đi làm, vừa mới tới lầu hai mươi là văn phòng của cô liền có một người đi vào thang máy.

Cô ngẩng đầu, là Cố Minh Thành, anh đang nhìn chằm chằm Khương Thục Đồng.

“Cố tổng.” Khương Thục Đồng chào hỏi, giọng cô hơi khàn khàn.

Lúc sáng Khương Thục Đồng vừa tới đi làm, Cố Minh Thành cũng ở trong công ty đi xem xét một vòng, chuẩn bị rời đi.

Cố Minh Thành nhìn cô, tay bấm giữ thang máy đứng yên, hỏi một câu: “Em sao vậy?”

Khương Thục Đồng muốn ra khỏi thang máy, cô khẽ cọ vào bên cạnh Cô Minh Thành, tay áo cô liền bị anh giữ chặt lại, lại hỏi: “Em sao vậy?”

Cửa thang máy đã khép lại.

Chọn tập
Bình luận
× sticky