Ngày hôm sau, lúc Kiều Duyệt Nhiên ra khỏi phòng, hai mắt đỏ hồng.
Cô vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên, liền hỏi, “Khóc sao?”
“Không có, chắc là lạ giường, ngủ không ngon.”
“Lúc trước cô làm gì có tật này!” Miêu Doanh Đông nói xong, liền đi xuống lầu.
Tâm tư giữa hai người, Tam Nhi đã nhìn ra.
Hôm nay trời đẹp, hai người lại một nữa mỗi người một hướng rời đi, Kiều Duyệt Nhiên tự ngồi xe bus đi về, Miêu Doanh Đông tự lái xe về.
Cuối cùng hai người vẫn không chung đường.
Sau khi hai người rời đi, Tam Nhi liền gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng, kể tình hình của Kiều Duyệt Nhiên cho bà nghe, để Khương Thục Đồng giới thiệu Kiều Duyệt Nhiên cho Miêu Doanh Đông, nhưng không được nói là Kiều Duyệt Nhiên, chỉ nói là một cô gái rất giống Kiều Duyệt Nhiên.
“Tại sao?”
“Con sợ anh ấy lại nghĩ là quản lí cấp cao gì đó, không muốn đi, con không biết tại sao hai người họ lại chia tay, nhưng con nhìn ra, giữa hai người họ vẫn còn tình cảm, mẹ, người phụ trách anh cả, con phụ trách Tiểu Kiều!” Tam Nhi nói ra quyết định.
Mệnh lệnh của Tam Nhi, Khương Thục Đồng chỉ đành tuân mệnh.
Dù sao Tam Nhi cũng ở gần Miêu Doanh Đông hơn, sở thích và xu hướng tâm lí của Miêu Doanh Đông, Tam Nhi cũng rõ hơn bà.
………………
Minh gia. Lầu hai.
Một thanh niên trẻ tuấn tú đang chơi game.
Có một người bước vào, nói, “Thiếu gia, lão phu nhân mời người xuống lầu một chút!”
Minh Nguyên tắt trò chơi, ngơ ngơ ngác ngác, ngốc nghếch đi xuống lầu.
Nhìn thấy lão phu nhân, trong mắt anh ngờ ngệch, sao đó gọi một câu, “Bà… nội… bà nội!
Minh lão phu nhân thấy Minh Nguyên nói một câu cũng không trôi chảy, ánh mắt khinh thường quay sang nhìn, “Ta không phải bà nội của ngươi, tiểu tổ tông! Ngươi lại ở trên lầu chơi game sao?”
“Vâng..vâng ạ!” Minh Nguyên hoang mang gật đầu.
“Xem cái dáng vẻ ngốc nghếch của người kìa, năm đó sao ấm nước nóng đó không bỏng chết ngươi đi?” Minh lão phu nhân căm hận nói.
Minh Nguyên cười ngốc nghếch.
“Bà nội…mẹ con sắp về rồi!” Minh Nguyên nói.
“Ta biết, ngày nào ta cũng ở nhà, sao không biết được? Uống nước không?” Minh lão phu nhân rót một cốc nước đưa cho Minh Nguyên.
“Không không, Minh Nguyên không dám uống, Minh Nguyên sợ bà nội lại muốn hại chết con, đến lúc đó người nói với mẹ là con tự uống nước bị phỏng chết!” Minh Nguyên rụt tay lại, dáng vẻ vô cùng thơ ngây.
Minh lão phu nhân ngoài cười trong không cười nói, “Bao nhiêu năm rồi, ngươi vẫn còn nhớ sao? Hay là mẹ ngươi ngày ngày nhắc lại với ngươi? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, là ta quên để nước nguội, đúng lúc ba ngươi gọi điện thoại đến, ta đi bắt điện thoại của hắn, nên mới khiến ngươi bị phỏng!”
Minh Nguyên “hừ” một tiếng, không nghe!
Sau đó, cậu “Oa” lên một tiếng liền khóc, Minh lão phu nhân nói, “Sao thế?”
Minh Nguyên không nói chuyện, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Một lúc sau, một phụ nữ trung niên đi vào, nhìn thoáng qua liền thấy là một phụ nữ có khí chất mạnh mẽ.
Nghe thấy tiếng Minh Nguyên đang khóc, bà vội vàng chạy vào, “Sao thế? Minh Nguyên? Ai ức hiếp con?”
Nhìn thấy lão phu nhân ở bên cạnh, bà không hỏi cũng biết.
Mấy năm nay Minh lão phu nhân luôn ghét bỏ Minh Nguyên không phải cháu nội của mình, ghét bỏ bà không thể sinh dục, cho dù bà không thể sinh, nhưng dù sao bà cũng là con dâu được Minh gia mai rước vào cửa đàng hoàng, nhưng đứa bé này……
Không may mắn như vậy!
Minh thiếu phu nhân ôm Minh Nguyên lên lầu, “Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây, ai cũng không dám ức hiếp con!”
Minh lão phu nhân nhìn đôi mẹ con này, trong mắt nổi lên tia căm hận.
Minh Nguyên ở trong lòng Minh thiếu phu nhân, ánh mắt giảo hoạt nhìn qua Minh lão phu nhân, “Bà già chết tiệt, muốn đấu với ta, ta đùa chết bà!”
……………………….
Lúc Khương Thục Đồng gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông nói, “Ta thật không ngờ ánh mắt của Doanh Đông cậu lại cao như vậy, vị giám đốc điều hành ở phố Wall này có rất nhiều người đang theo đuổi đó.”
“Kiểu phụ nữ đó tôi thấy nhiều rồi. Rất phiền phức.”
“Vậy giới thiệu cho cậu thêm một người? Người này vô cùng xinh đẹp đó.” Khương Thục Đồng hỏi.
“Không cần đâu!”
“Cậu đừng cự tuyệt vội, nghe tôi nói đã. Thân hình tướng mạo của cô gái này rất giống Kiều Duyệt Nhiên, hơn nữa tính cách cũng khá giống, cậu không đi xem thử sao?” Khương Thục Đồng tiếp tục nói.
“Tam Nhi nói với người rồi sao?”
“Đúng vậy, dù sao cũng phải biết rõ khẩu vị của cậu chứ!” Khương Thục Đồng cười cười.
Miêu Doanh Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, anh rất muốn biết cô gái nhìn giống như Kiều Duyệt Nhiên là người như thế nào.
Có giống hệt như cô…thu hút người khác?
Lúc Khương Thục Đồng gọi điện thoại, đang ở trong phòng khách, Cố Minh Thành ở dưới lầu.
Khương Thục Đồng cúp điện thoại, Cố Minh Thành hỏi cô, “Em giới thiệu ai cho Miêu Doanh Đông vậy?”
“Kiều Duyệt Nhiên, Tam Nhi nói Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên là trời sinh một đôi.”
“Chuyện này ai xen vào cùng được, em không được!” Cố Minh Thành có chút tức giận.
“Sao thế? Sắp thành sui gia rồi, nếu việc này thành công, không phải sẽ thân càng thêm thân sao!” Khương Thục Đồng không hiểu.