Diệp Hạ chỉ là cười cười,không trả lời。
Hiện nay Khương Thục Đồng cảm thấy tâm tư của Diệp Hạ cũng rất sâu sắc đó。
Một gia đình,Cố Thanh Nguyên,Diệp Hạ,Cố Minh Thành,ba người đều là chủ nghĩa suy nghĩ sâu xa đó。
Cũng có thể vì tư duy này,từ một kẻ bàn tay trắng,trở thành người giàu có một phương xa nào đó。
Trước đây,Khương Thục Đồng luôn cảm thấy Cố Minh Thành rất tàn nhẫn,nhưng mà hiện nay cô ta phải từ đầu suy nghĩ lại vấn đề đó。
Có người tàn nhẫn,cái họ động đến là tâm tư bất chính,có người tàn nhẫn,là vì giữ chắc đánh chắc,thận trọng từng bước。
Khương Thục Đồng cảm thấy,tâm tư của Diệp Thu và Cố Minh Thành là dùng trên chánh đạo đó,tuy rằng có chút tuyệt tình,nhưng cũng chỉ vì vấn đề lâu ngày sau này.。
Cố Thanh Nguyên,ông ta thì không giống như vậy。
Mấy hôm nay,Khương Thục Đồng đi theo Diệp Hạ,đi làm các thủ tục sang tên,thủ tục tương đối phức tạp,nhưng mà Diệp Hạ rất có lòng kiên nhẫn,bà ta dẫn theo Khương Thục Đồng từng bước từng bước hoàn thành。
Khi bước ra cửa của cơ quan nào đó,bàn tay của Diệp Hạ kê trên bàn tay của Khương Thục Đồng,rất ấm áp đó。
Không ngờ là,Khương Thục Đồng lại nhớ đến bàn tay của Cố Minh Thành。
Cũng ấm áp như vậy,nhưng mà,sức mạnh của Diệp Hạ dù sao cũng không thể sánh bằng bàn tay của Cố Minh Thành,đặv biệt bá đạo。
Trên một đất nước phương xa nghĩ đến người đó,thấp thoáng trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót。
Nhưng mà,từ khi Khương Thục Đồng nhận được tin wechat của Diệp Hạ,thì tâm trạng luôn tốt,cô ta cũng không biết vì sao lại vui mừng như vậy,đặc biệt là,Diệp Hạ nói,muốn Khương Thục Đồng lén lén đến đây,giấu không cho Cố Minh Thành biết đó- –
Tuyệt đối không phải vì được giao tặng căn nhà,bởi vì trước khi đến Canada,cô ta không hề hay biết đến đây là vì chuyện này,cũng không phải vì Diệp Hạ đã hồi phục mà cô ta thấy vui mừng,khi Diệp Hạ còn ở biệt thự giữa éo núi,thì Khương Thục Đồng biết được bà ta sớm muộn gì cũng sẽ hồi phục,chỉ là vấn đề thời gian mà thôi,cho nên,có thể khẳng định cũng không phải vì điều này。
Vì sao như vậy chứ?
Trong đáy lòng của Khương Thục Đồng đã có đáp án đó,chỉ là cô ta không muốn đánh bắt lên thôi,giả dạng như không biết。
Khương Thục Đồng ở lại bên Canada năm ngày,là một ngày trời nắng, mang theo tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mang tên cô ta của quay về nước。
Nếu như Diệp Hạ đã nói đây là bí mật giữa bà ta và Khương Thục Đồng,vậy Khương Thục Đồng đương nhiên không thể nói với người khác。
Giấu lại cha,lén lén giấu tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đó vào trong két sắt của xưởng may。
Cô ta còn đang nghĩ,có nên quay về biệt thự giữa eo núi ở hay không,trường mầm non mà Ken đang học gọi điện thoại đến。
Nói là tháng chín bắt đầu khai giảng,tuy rằng hiện nay chỉ mới tháng bảy,nhưng phải nói một số điều cần chú ý trước khi nhập học,còn nói nhập học cần chuẩn bị gì đó,cần đi họp phụ huynh。
Khương Thục Đồng mới được lên chức trở thành phụ huynh của học sinh trường mầm non,đương nhiên thấy sợ hãi,vô cùng thận trọng!
Hơn nữa,cô giáo nói:Phụ huynh hai người đều phải tham gia。
Khương Thục Đồng nhăn lại chân mày,cha mẹ phải tham dự sao?
Do Khương Thục Đồng giúp con báo danh đó,cũng lưu số điện thoại của cô ta,thầy cô không biết số điện thoại của Cố Minh Thành,cho nên,muốn Cố Minh Thành tham gia chuyện này,đương nhiên phải do Khương Thục Đồng thông báo。
Giống như không muốn đi biệt thự giữa eo núi cũng không được。
Đúng lúc cô ta cũng muốn đi gặp con。
Cô ta gọi điện thoại cho Cố Minh Thành,hỏi anh ta khi nào ở nhà,cô ta muốn đến gặp con。
Cố Minh Thành nói anh ta đang ở công ty,đứa con đang ở nhà,tiểu Cù đang chăm sóc。
Khương Thục Đồng nói,cô ta có chuyện muốn nói với Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành nói,chính giờ tối nay,anh ta mới về nhà。
Khương Thục Đồng đồng ý。
Sau khi cúp máy,Khương Thục Đồng nghĩ,vì sao anh ta phải chọn buổi tối chứ?
Còn là chính giờ tối nữa。
Tuy nhiên chỉ là mùa hè,nhưng mà chính giờ cũng rất tối rồi,khi đó đứa con cũng đi ngủ rồi,cô ta là muốn đi gặp con,đứa con ngủ rồi,cô ta gặp ai chứ?Gặp xong rồi có nên quay về hay không?
Nhưng cô ta đã đi。
Khương Thục Đồng có chìa khoá của biệt thự giữa eo núi,dù sao Cố Minh Thành lần trước bệnh lâu như vậy,cô ta thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài,thì nhờ Cố Minh Thành làm cho cô ta một chiếc chìa khoá。
Cố Minh Thành đang trong phòng khách kể chuyện cổ tích cho con,xem ra tiểu Cù đã về rồi。
Không phải Khương Thục Đồng không có lòng biết ơn,cũng không phải cô ta qua cầu rút ván。
Cô ta biết được tiểu Cù đã không còn ý xấu với cô ta nữa,nhưng khi cô ta nghĩ đến tiểu Cù,trong lòng vẫn còn thấy ghen tuông。
Cô ta cũng biết,quan hệ giữa cô ta và Cố Minh Thành,chỉ có thể dừng trước vạch kết hôn。
Nhưng mà không kết hôn,có rất nhiều chuyện cũng không biết nói như thế nào。
Bởi vì cô ta thấy hận anh ta,cả đời này không cho cô ta một danh phận;Anh ta hận cô ta,không yêu anh ta nhiều hơn。
Trong lòng Khương Thục Đồng trong sáng như tấm gương vậy,nhưng vẫn như xưa không sợ vấp ngã đi theo con đường của bản thân,từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không thông。
Cho nên,nếu như cứ nổi trên mặt băng,không thôi triệt để không nghĩ đến chuyện phát triển với Cố Minh Thành。
Anh ta muốn làm tình thì làm,anh ta muốn cô ta đi biệt thự thì cô ta đi。
Không nhắc đến kết hôn,không nhắc đến tương lai。
Anh ta là cha của đứa con,cô ta là mẹ của đứa con,chỉ như vậy thôi。
Đứa con dựa vào trong vòng tay của cha,chuyện Cố Minh Thành kể là một câu chuyện của Đức,phát âm của anh ta rất chuẩn。
Hai cha con đều rất tập trung。
Sau khi Khương Thục Đồng bước vào,không có làm phiền hai người họ。
Cố Minh Thành đã nhìn thấy Khương Thục Đồng bước vào trong,nhưng mà anh ta vẫn ngồi trên ghế sofa,không nói gì hết。
Ken mấy ngày không gặp được mẹ,rất nhớ mẹ,dù sao từ nhỏ cũng chưa từng rời xa mẹ。
Đứa con nhảy vào trong lòng của Khương Thục Đồng。
Cố Minh Thành luôn ngồi trên ghế sofa,không hề cử động。
“Về rồi sao?” Rất lâu sau,anh ta hỏi một câu。
“Ừ,phải đi họp phụ huynh cho con。” Khương Thục Đồng bế lại đứa con。
Dáng người của đứa con rất giống Cố Minh Thành,chân dài,hiện nay hai đùi của con chia ra,cả người có thể vòng lại Khương Thục Đồng。
Cân nặng cũng rất nặng,thân thể của Khương Thục Đồng đang nghiêng về phía sau。
“Rồi sau đó?” Anh ta lại hỏi。
“Họp phụ huynh cần cha mẹ hai người phải đi,có thể phải nói cách dạy con còn có sự phân công của cha mẹ。Em nghĩ là như vậy。” Khương Thục Đồng đang suy nghĩ phải nói như thế nào。
Thật lòng mà nói,tham gia những buổi họp phu huynh như vậy,cô ta cảm thấy cũng khá mất mặt,dù sao hai người không có kết hôn。
“Biết rồi。” Nói xong,thì anh ta đứng lên bước lên lầu。
Chuyện Khương Thục Đồng ra nước ngoài,anh ta cũng không tiếp tục hỏi。
Khương Thục Đồng không hiểu vì sao anh ta có chút không vui。
Thì dẫn theo con đi ngủ。
Sáng mai đi họp phụ huynh,Khương Thục Đồng đã cố tình trang điểm,tắm rửa thay áo sạch sẽ,ăn mặc nhất định phải sang trọng,nước hoa cũng không thể quá nồng nặc,chắc chắn cũng phải có chút trang điểm chứ,không thôi sẽ biểu hiện không tôn trọng người khác,sử dụng màu son môi màu hồng nhạt,không được quá màu mè,cách trang điểm nhẹ là thích hợp nhất。
Hơn nữa,nơi đây là khu người giàu có,sau đó cô ta mang những thứ để dưới tủ của mình ra,- – Chiếc vòng ngọc Cố Minh Thành tặng cho cô ta。
Buổi họp phụ huynh của trường mầm non đó,nhất định không thể nào lần đầu tiên gặp mặt lại cho người khác cảm giác bê bối như vậy, cố tình mặc trên người bộ trang phục của hiệu Gucci,đơn giản lại không xa hoa,nói không chừng bên trong những bạn nhỏ trong trường mầm non,sẽ có con dâu tương lai của mình thì sao,không thể làm cho qua loa được。
Khương Thục Đồng từ đầu đến cuối đặc biệt khẩn trương。
Tiểu Cù đã đến,bước vào trong phòng của Khương Thục Đồng,bởi vì đứa trẻ trong phòng này,nhưng mà Ken vẫn chưa thức dậy。
Nhìn thấy Khương Thục Đồng đang trang điểm,cô ta đã đứng lại phía sau。
Khương Thục Đồng trang điểm như vậy,càng biểu hiện rõ sự cách biệt giữa bản thân và cô ta,động tác của Khương Thục Đồng nhẹ nhàng mà thanh lịch。
Khi tiểu Cù bước vào trong,cô ta đang vẽ chân mày。
Cuối cùng cũng trang điểm xong,Khương Thục Đồng đã đứng lên。
Khi bước ra ngoài cửa phòng,Cố Minh Thành cũng bước vào trong phòng。
Đôi tay anh ta bỏ vào trong túi,trước đó chỉ là tình cờ nhìn Khương Thục Đồng tiếp theo đó ánh mắt lại giữ lại trên người cô ta。
“Đây là đi xem mắt sao?” Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nhìn kỹ từ trên xuống。
Xem lại bộ dạng hôm nay của cô ta,mới biết được bình thường cô ta ở nhà của anh ta là quá tuỳ tiện và không chú yếu đến mức nào rồi。
Đột nhiên có chút tức giận。
“Không phải mà,họp phụ huynh của con,cũng không thể quá bê bối như vậy chứ。Cho nên,em – – ” Khương Thục Đồng có chút bất an,cảm thấy bản thân ăn mặc quá rồi,quá thu hút những ánh nhìn。
Ánh mắt của Cố Minh Thành nhìn trên cổ tay của cô ta,nhìn thấy chiếc vòng ngọc mà anh ta đã tặng cho cô ta。
He,vẫn là con trai của anh ta có mặt hơn。
Chiếc vòng này từ khi tặng cho cô ta,đến nay chưa tay thấy cô ta đeo qua。
Mấy năm rồi đây?
Không đeo cũng không thấy có lỗi với anh ta。
“Đi thôi。” Cố Minh Thành không vui nói một câu。
Tâm tư mà anh ta tức giận,Khương Thục Đồng đã nhìn thấy rồi,không biết chỗ nào đã đắt tội với anh ta。
Sau khi Cố Minh Thành lái xe,Khương Thục Đồng vẫn không ngừng ngồi trong xe soi gương,nhìn xem cách trang điểm của mình có đúng chuẩn mực hay chưa,thời tiết nóng nực,trên mặt không thể bị nhoè đó。
Cố Minh Thành lạnh lùng nhìn bên cạnh,với bản thân,cô ta chưa từng có qua bộ dạng như vậy。
Ngược ta nói phụ nữ sẽ trang điểm vì người làm cho bản thân vui。
So sánh lại là biết được ngay。
Trường mầm non của Ken là một trường quốc tế cao cấp,học phí một năm thì phải trăm mấy ngàn,các loại cơ sở vật chất đương nhiên đều rất toàn diện,buổi họp phụ huynh bên trong đại lễ đường。
Cố Minh Thành quan sát thấy,trên đường đến,có rất nhiều phụ huynh nam,đều dùng ánh mắt lén lén nhìn Khương Thục Đồng,ngại vì đang có vợ bên cạnh,cho nên,cũng không biểu hiển ra。
Khi thầy cô giảng thuyết,Khương Thục Đồng cố tình chọn vị trí dãy thứ nhất,giống như một học sinh tiểu học vậy,còn từ trong túi xách lấy ra một cuốn sổ tay và bút,Cố Minh Thành ngồi bên cạnh cô ta,đôi tay luôn bỏ trong túi áo,nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô ta,quả nhiên không nhịn được,cười chế nhạo một cái。
Khương Thục Đồng nghe được bên Cố Minh Thành có động tĩnh,nghiêng đầu qua nhìn anh ta,“Làm ghi chép có gì sai chứ?”
“Không có gì không đúng!Học sinh ngoan。”
Khó mà có được,Cố Minh Thành quả nhiên lại nở ra một nụ cười,tuy rằng chỉ là chê cười。
Cố Minh Thành cảm thấy như có gai đâm ngay sau lưng mình là chuyện của mấy phút sau,anh ta quay đầu lại,mới nhìn thấy ánh mắt của phụ huynh nam đó rời khỏi từ trên lưng của Khương Thục Đồng。
Anh ta từ vị trí của mình nghiêng mặt nhìn Khương Thục Đồng,he,thực sự rất hấp dẫn đó。
Cũng không biết mặc như vậy có thực sự vì Ken không nữa?
Thầy cô bắt đầu tuyết giảng,nói trẻ con và sự phân ly của cha mẹ,làm sao khắc phụ khó khăn nhập học,cha mẹ của đứa trẻ ở nhà phải chăm sóc tốt cho cảm xúc của con mình。
Đã nói rất nhiều rất nhiều,Khương Thục Đồng cũng ghi chép được rất nhiều。
Ánh mắt của Cố Minh Thành không ngừng nhìn vào thầy cô,sau đó,ánh mắt lại nhìn xuống sổ tay của Khương Thục Đồng。
Hơn nữa,cô ta còn dùng cây bút có màu sắc khác nhau để làm ghi chép,các nội dung trọng điểm,ví dụ như những mũi chích ngừa của con phải chuyển đến trường chích,ngày tháng,cô ta đều dùng bút màu đỏ ghi chép lại。
Cố Minh Thành nhìn vào đặc biệt muốn cười。
Chưa từng nghĩ qua cô ta là học sinh tốt như vậy,có thể khi còn đang đi học cũng có rất nhiều người theo đuổi。
Sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh,Cố Minh Thành luôn cười,cười chế nhạo。
Mặt của Khương Thục Đồng từ từ đỏ lên,“Đầu óc của em ngủ đần,em ghi chép cò gì đâu mà cười chứ?”
Cô ta một bên thu dọn đồ đạc,một bên oán trách。
“Đầu óc của em thực sự rất ngu đần đó!” Cố Minh Thành để xuống câu nói này,thì bước đi。
Anh ta đến bãi đậu xe,sau đó lái xe đi。