“Khâu phu nhân, là thế này, theo điều tra, chủ nhân của Kì Ngọc là…là một tên ngốc!” Thuộc hạ báo cáo với Quý Hồng.
“Tên ngốc?” lúc đầu Quý Hồng ngẩng ra một chút, sau đó cười, “Xem ra Khâu gia có gen di truyền sinh ra đồ ngốc, lúc đầu sinh ra đứa trẻ đó, ông ta đổ lỗi do bà uống rượu, do bà nhảy múa, xem ra vốn không phải, là Khâu gia nhà họ có gen không tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn. Nếu đã là một tên ngốc, vậy không cần để ý đến hắn nữa. Chơi đùa với Khâu Đông Duyệt trước.”
“Nhưng mà Khâu phu nhân, tình huống không hề lạc quan như người nghĩ, Khâu Đông Thần đã được đưa đến một gia đình khác!” Thuộc hạ đó tiếp tục nói.
Ân oán tình thù của hào môn, không phải một vũ nữ như Quý Hồng có thể tưởng tượng được, cho dù những năm đó bà ta đã thấy không ít, hiểu được bên ngoài thế giới này còn có thế giới lớn hơn, người này lợi hại còn có người khác lợi hại hơn, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ bà ta chưa từng thấy.
“Khâu Đông Thần đã đến Minh gia!”
“Minh gia?”
Minh gia, Quý Hồng chỉ từng nghe qua, trước giờ chưa từng gặp qua.
Bà ngồi ngây ra ở đó, nhưng chỉ một lúc liền nghĩ thông, Minh gia có tiền như vậy, lại rước về một tên ngốc, cho dù sau này lão già đó biết được, tên Khâu Đông Thần này, cũng không thể kế thừa sản nghiệp.
…………………
Tam Nhi gọi điện cho Kiều Duyệt Nhiên, hỏi cô gần đây đang làm gì, Tiểu Kiều nói, đang chăm chỉ học hành.
Tam Nhi nói, “Tiểu Kiều, tớ đang chế tác viên đá thô lần trước cậu đưa cho tớ, chất lượng thượng đẳng, tớ định dùng viên đá này làm tác phẩm dự thi cuối cùng của tớ, nếu cậu có thời gian, đến nhà tớ một chuyến đi, địa điểm phát hiện ra viên đá này, còn có giá trị của nó, cậu đến thảo luận với tớ một chút, tớ cần viết báo cáo!”
“Được.” Kiều Duyệt Nhiên rất vui vẻ, dù sao phát hiện của mình cũng đã giúp ích cho Tam Nhi.
Hôm Kiều Duyệt Nhiên đến nhà Tam Nhi là thứ bảy, vì hôm đó cô không có tiết.
Mùa thu, lại có mưa rơi.
Nhà Nam Lịch Viễn.
Lần này Tam Nhi gọi Tiểu Kiều đến là vì chính sự, không hề nghĩ đến chuyện khác, không phải vì việc với Miêu Doanh Đông.
Hai cô gái người trên sôfa trong phòng khách, cầm bức ảnh của viên đá, vật thật, cùng với thời gian địa điểm phát hiện ra, tỉ mỉ thảo luận về kim cương d, khá là hiếm có, lần này Tam Nhi xem như đã nhặt được bảo vật.
Tiểu Kiều cũng rất vui, kim cương d đó!
Hai cô gái nhiệt tình thảo luận cả ngày, đang bàn luận nên dùng thủ pháp cắt dũa như thế nào, Tam Nhi đã sớm quyết định dùng “Ba giọt nước” làm linh cảm, bản thiết kế cũng đã vẽ xong, viên kim cương này của Tiểu Kiều thật sự như hổ thêm cánh cho cô.
“Tiểu Kiều, cậu giúp tớ một việc lớn như thế, tớ phải cảm ơn cậu thế nào đây, cậu thích gì?” Tam Nhi hỏi.
“Tớ chỉ tình cờ phát hiện ra thôi, cũng không phải cố ý!”
“Không phải cố ý vậy chắc là thiên ý rồi!” Tam Nhi nói.
Tam Nhi rất ghét dùng tiền để biểu đạt sự cảm ơn, cũng có thể vì trước giờ cô chưa từng thiếu tiền, cho nên cho rằng người khác cũng như vậy.
Miêu Doanh Đông đến.
Cuối tuần anh thường đến nhà Nam Lịch Viễn chơi, dù sao cũng cùng là đàn ông lớn tuổi.
Miêu Doanh Đông đến, nhìn thấy Tiểu Kiều, ngây ra một lúc, sau đó liền ngồi xuống nói chuyện với Nam Lịch Viễn.
Tam Nhi nhìn thấy ánh mắt của anh, lại nhìn ánh mắt của Kiều Duyệt Nhiên.
Tam Nhi tiếp tục nói về viên kim cương, sau đó nhìn thấy Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Đông đang nói về chuyện kinh doanh vô cùng say sưa, liền nhỏ giọng nói với Tiểu Kiều, “Cậu biết không, mẹ tớ đã giới thiệu cho anh cả hai cô gái, nhưng anh ấy không chịu ai cả!”
Sắc mặt Kiều Duyệt Nhiên có vài phần ngại ngùng, chuyện anh muốn đi xem mắt, cô đã biết.
“Có lẽ tầm mắt quá cao.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Trong lòng vẫn còn nhớ câu nói của anh hôm đó, không có hứng thú với học sinh.
“Theo tớ thấy, cũng chưa chắc.”
Sau đó, hai người lại tiếp tục thảo luận nên mài dũa viên đá thô này như thế nào, lúc Miêu Doanh Đông và Nam Lịch Viễn nói chuyện, thỉnh thoảng như vô ý nhìn về phía Tam Nhi một chút.
Nam Lịch Viễn nghĩ, nếu như Kiều Duyệt Nhiên có khả năng khiến đôi mắt của người trước mặt sáng lên thì tốt rồi, mặc dù gia thế bình thường, nhưng trong mắt của dì cũng sẽ không ghét bỏ.
Nói chuyện với Tam Nhi xong, Tiểu Kiều liền chuẩn bị về trường, nhưng mưa càng lúc càng lớn, cô lại không mang theo ô.
Cô đứng trước cửa, nhìn mưa to gió lớn, thật ra cũng đã quen với việc ra cửa không mang theo ô.
“Lại quên mang ô sao?” Một âm thanh truyền đến.
“Ừm.” Kiều Duyệt Nhiên mỉm cười nói.
“Mưa lớn lắm, ở lại nhà Tam Nhi đi.” Miêu Doanh Đông tiếp tục nói, anh đang nhìn ra ngoài cổng.
Lúc nãy Tam Nhi cũng muốn Tiểu Kiều ở lại, nhưng Tiểu Kiều trước giờ chưa từng ở lại nhà Tam Nhi, nên cô rất ngại.
“Tôi cũng ở lại đây! Về nhà cũng chỉ có một mình.” Miêu Doanh Đông nói.
Câu nói này, làm cho trong lòng Kiều Duyệt Nhiên như có một dòng nước chảy qua.
Người trước mắt, là Miêu tiên sinh ngày thường cao quý, người khác khó đến gần được, trong đêm tối, sự cô đơn của anh, ai có thể hiểu được.
Người khác đều cho rằng anh việc gì cũng làm được, thật ra cũng đúng như vậy, nhưng tại sao vào lúc đêm tối, chỉ có Kiều Duyệt Nhiên mới hiểu được nỗi cô độc của anh?
“Được.” Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, trả lời bằng thanh âm nhỏ xíu.
Buổi tối, Kiều Duyệt Nhiên và Miêu Doanh Đông đều ở lại phòng khách của nhà Tam Nhi.
Tất nhiên là ở hai phòng khách.
Kiều Duyệt Nhiên rất muốn khóc, cô ôm chăn, khóc rất lâu.
Nghĩ ngợi, tại sao lại muốn khóc chứ?
Người đàn ông ở vách bên cạnh, đối xử với cô tệ như vậy, trước giờ đều xem thường cô, nói chuyện chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.
Cô nhớ lại ngày hôm đó, mình không cẩn thận cắt phải tay anh, anh ngồi trên sôfa, còn cô quỳ trên đất băng vết thương cho anh, lúc đó, trong lòng Kiều Duyệt Nhiên vô cùng đau lòng vì anh.
Sự đau lòng này đến từ đâu, cô không biết.
Đột nhiên, tiếng nức nở càng lớn.
Có lẽ cô khóc vì, mình không ở bên cạnh anh, ai chăm sóc cho anh? Anh ăn cơm như thế nào?
Ba mươi năm qua, anh đã sống như thế nào?
………………..