Bộ dáng Cố Minh thành như đang suy tư điều gì.
Điện thoại Khương Thục Đồng nhận một tin nhắn, là phí bất động sản, hai vạn sáu.
Trước kia lúc Lục Chi Khiêm ở nhà, những việc này đều do anh quản. Khương Thục Đồng đối với những việc như này vốn không phải nhọc lòng, hiện tại cô mới biết được hóa ra gắng lại nặng như vậy.
Nhưng trong tay cô không có nhiều tiền như vậy, mượn đồng nghiệp cũng không tốt, mới làm việc mà đã mượn tiền đồng nghiệp thì danh tiếng thật chẳng ra gì.
Lúc Khương Thục Đồng đang ngồi trong văn phòng suy nghĩ, nghe được các đồng nghiệp nói khẽ. Hình như có người nói, “Cố tổng tới.”
Tim Khương Thục Đồng lập tức đập thình thịch, anh đi công tác đã về sao?
Cô buông thẻ ngân hàng trong tay, vùi đầu vào công việc.
Cố Minh Thành hình như tới tìm Đại sư, ánh mắt quét qua Khương Thục Đồng như muốn nói với Khương Thục Đồng, có ý gì Khương Thục Đồng cũng không biết nhưng trong lòng cô rất kích động.
Đã mười ngày cô không gặp người kia, cho dù anh có bạn gái, cô chỉ nhìn anh, từ xa xa mà nhìn anh.
Ánh mắt Cố Minh Thành như hướng tới phía Khương Thục Đồng, nhưng tâm tình Khương Thục Đồng nôn nao chột dạ không dám nhìn anh.
Cố Minh Thành đi một vòng văn phòng, lúc đi qua chỗ Khương Thục Đồng bước chân anh hơi chậm lại một ít, Khương Thục Đồng không để ý.
Đến khi anh đi rồi Khương Thục Đồng mới phát hiện thẻ ngân hàng anh cho cô đang để trên mặt bàn.
Lòng Khương Thục Đồng lập tức thấy lạnh: Không xong, chắc chắn anh cho rằng mình đã bắt đầu để ý tới số tiền này.
Nếu anh có thể đoán được kinh tế của cô có chút khó khăn cô cũng không thấy lạ, anh với chuyện nhà cô còn hiểu biết hơn cô, hơn nữa lần trước Khương Thục Đông mua áo khoác Burberry, lúc ở trong thang máy Cố Minh Thành đã dùng ánh mắt đánh giá cô.
Lúc ấy Khương Thục Đồng còn không hiểu gì, hiện tại lòng cô mới nhận ra giống như được soi sáng, lúc ấy khẳng định ý tứ của ánh mắt anh là: Toàn bộ tiền lương để mua một cái áo, ta xem ngươi sống kiểu gì?
Ngẫm lại thật đỏ mặt, nhưng hiện tại phí bất động sản còn ở đó, mượn người khác chi bằng mượn anh, dù sao thẻ cũng trong tay mình, chỉ cần có mật mã là được.
Nhưng cô nhắc tới chuyện này như thế nào?
Dù sao Cố Minh Thành đã thấy cô mang thẻ ngân hàng ra, chỉ đơn giản hỏi một chút là được.
Khương Thục Đồng suy nghĩ lời nên nói trong đầu, sau đó gửi tin nhắn wechat đi: Cố tổng, hôm nay tôi mới lấy bao lì xì, thấy bên trong có một thẻ ngân hàng, xin hỏi mật mã là thế nào?
Khương Thục Đồng cố ý không nói cô đã biết người khác không có thẻ ngân hàng, như vậy cô hỏi mật mã của anh cũng không ngượng, giống như cô không biết đây là sự ‘chiếu cố đặc biệt’ của anh.
“Sinh nhật anh.” Một lát sau bên kia có tin nhắn gửi đến.
Khương Thục Đồng sửng sốt, sinh nhật anh là ngày nào? Cô không biết.
“Sinh nhật anh là ngày nào?” Khương Thục Đồng lại hỏi.
“Tự mình tra đi.”
Hỏi vài đồng nghiệp nhưng không ai biết, hồ sơ cá nhân của anh chỉ có ở phòng tài vụ để nhân viên đăng ký thông tin làm việc hay lập hồ sơ linh tinh, nhưng chỗ tài vụ Khương Thục Đồng không quen biết ai cả.
Cô cũng từng như lơ đãng hỏi Đại sư một chút nhưng Đại sư cũng không biết.
Khương Thục Đồng liền sửng sốt, giống như sinh nhật tổng giám đốc là một bí mật lớn.
Vậy mà, cô tuyệt không thể ngờ chuyện này lại do Nhiếp Doanh Doanh nói cho cô.
Hôm đó, Khương Thục Đồng theo lời Đại sư đi mua sắm một ít bản vé cùng giấy bút linh tinh. Những thứ này vốn do phòng hành chính cung cấp nhưng vừa lúc phòng hành chính cũng hết hàng, ông bảo Khương Thục Đồng sang cửa hàng văn phòng phẩm đối diện mua dùng tạm.
Khương Thục Đồng từ tầng thiết kế xuống lầu một, vừa mở cửa tháng máy liền thấy cô gái kia đang đợi thang máy.
Kỳ thật không có ai nói cho Khương Thục Đồng cô gái này là Nhiếp Doanh Doanh nhưng cô biết.
Nhiếp Doanh Doanh cũng để ý tới Khương Thục Đồng, cô tự nhiên liếc mắt vài cái cũng nhận ra đây là cô gái lần trước lên giường cùng Cố Minh Thành.
Oán hận ghen ghét, còn có rất nhiều khinh thường đều có trong ánh mắt của Nhiếp Doanh Doanh, cô khẽ hừ một tiếng.
Khương Thục Đồng rất phản cảm với tiếng hừ này, giống như muốn khiêu chiến Nhiếp Doanh Doanh, cô tiến lại hỏi một câu: “Xin hỏi Nhiếp tiểu thư, sinh nhật của Cố tổng là ngày nào?”
Nhiếp Doanh Doanh hiển nhiên rất kinh ngạc Khương Thục Đồng không biết xấu hổ, cùng Cố Minh Thành lên giường hẳn là phải trốn tránh cô mới đúng, vậy mà cô gái này dám công khai hỏi cô sinh nhật của Cố Minh Thành.
Cô một chân giẫm lên cửa thang máy không cho thang máy đi, hai tay khoanh trước ngực, dùng khẩu khí như từ trên cao nhìn xuống nói: “Minh Thành sinh vào 25 tháng 1, đã qua rồi. Sao, muốn lấy lòng anh ấy?”
“Cô suy nghĩ nhiều rồi, cảm ơn cô.” Nói xong Khương thục Đồng xoay người rời đi.
Khương Thục Đồng không rõ tâm lý của chính mình, hình như là một tiểu tam muốn để lộ tin tức của mình với người đàn ông cho chính thất, làm chính thất khủng hoảng mới là mục đích của cô.
Nhiếp Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, sau đó cửa thang máy khép lại.