Nam Lịch Viễn đứng ở đó, thì ra là bởi vì phù hợp, bởi vì anh đối với cô tốt, anh thích cô, điều kiện kinh tế không tồi…
Chính xác, trên thế gian này khó gặp được người nào thích hợp với cô hơn anh, hơn nữa Cố Minh Thành còn nhìn trúng anh cho Cố Tam Nhi, có lẽ bản thân Cố Tam Nhi cũng cảm thấy vậy, nhưng không mạnh mẽ như thế.
Anh gõ cửa phòng ký túc xá của Cố Tam Nhi.
“Chú Nam, chú đến rồi?” Kiều Kiều nói.
Bởi vì ảnh hưởng từ Cố Tam Nhi nên bây giờ mọi người ở ký túc xá đều gọi Nam Lịch Viễn là “Chú Nam”.
Bàn học của Cố Tam Nhi ở bên trong, nghe thấy Kiều Kiều la lên, cô quay đầu lại, nói, “A, hôm nay chú đến sớm thế! Đợi cháu một chút, cháu làm xong bài này đã.”
Cố Tam Nhi mặc áo thể thao và quần ngắn, chân để ở dưới bàn học, vừa dài vừa thẳng, có lẽ thừa hưởng đôi chân dài của cha cô.
Nghiêm túc làm bài một lúc lâu, mới gom đồ vào balô, nói với Kiều Kiều và Bối Vy, “Tớ đi đây.”
Sau đó, hai tay ôm lấy tay của Nam Lịch Viễn, dựa cả vào người anh, hai người đi xuống lầu, lên xe.
Trên xe, Cố Tam Nhi đưa một tấm vé cho Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn đang lái xe, hỏi, “Gì vậy?”
“Vé xem thi đấu bóng chuyền, chiều thứ sáu là trận chung kết, mỗi người chơi có 5 vé. Cho chú một vé.” Cố Tam Nhi rất phấn khích, như một đứa trẻ muốn đem kho báu của mình tặng cho Nam Lịch Viễn.
“Hôm đó tôi có việc rồi.” Nam Lịch Viễn nói.
Bàn tay đang cầm vé của Cố Tam Nhi đang giơ ra, vẫn chưa thu lại, vô cùng thẹn, cuối cùng cô cũng thu vé về, “Chú không đi thì cháu cho người khác vậy.”
“Cho những ai?” Nam Lịch Viễn hỏi, thật ra chỉ muốn biết trong lòng cô, ai mới là người quan trọng.
“Lục Tịnh Viễn, gần đây thầy ấy ở trường, Kiều Kiều, Bối Vy, còn có một bạn học ở phòng ký túc xá bên cạnh, chính là cái bạn lần trước đưa thiệp ấy, còn một vé cho chú, nếu chú không đi, thì thôi, cháu tặng bừa cho người khác vậy.
Cố Tam Nhi bị Nam Lịch Viễn cự tuyệt, không xuống đài được.
Lúc nhận được tấm vé này người đầu tiên cô nghĩ tới là anh.
Trong lòng Nam Lịch Viễn hiện lên một cái tên: Lục Tịnh Viễn.
“Em chơi ở vị trí nào trên sân?” Nam Lịch Viễn hỏi, giọng điệu khá thoải mái, có lẽ vừa nãy cự tuyệt Cố Tam Nhi, nên bây giờ an ủi một chút.
“Tự do.”
Cố Tam Nhi cao 1m72, so với người bình thường cũng khá cao, có điều, so với những người khác trong đội bóng thì vẫn nhỏ, cho nên đứng ở vị trí “tự do”.
Hôm đó lúc anh đến Đại học Bách khoa nhìn thấy cô đánh bóng chuyền, cũng đã thấy cô đứng ở vị trí “tự do”.
“Chơi tốt nhé!”
“Ừm” Cố Tam Nhi trả lời một tiếng.
Muốn anh đến cổ vũ mình anh lại không đi.
Anh vắng mặt trong những trận đấu như vậy không chỉ một lần, lần trước là trận đấu ở Mỹ, anh không đến, lần này cũng không đến.
Cố Tam Nhi quyết định, chuyện anh không đi, không cần nói với Kiều Kiều và Bối Vy, để tránh họ lại hỏi chuyện hôn nhân của cô và Nam Lịch Viễn, khiến cô không muốn nghe.
Tối nay, anh muốn cô vô cùng hung bạo, Cố Tam Nhi cũng không biết anh bị gì.
Từ lâu đã không còn đau nữa, nên Cố Tam Nhi rất thích làm chuyện này với Nam Lịch Viễn, nhưng có lúc, sức lực của cô không theo nổi, luôn rất muốn ngủ.
Nam Lịch Viễn tiến vào nơi sâu nhất trong người cô như để chứng minh mối quan hệ đặc biệt của hai người.
Động tác rất mạnh mẽ, khiến Cố Tam Nhi có chút choáng, ôm lấy Nam Lịch Viễn khóc nức nở.
Cuối cùng anh cũng ra bên trong Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi ở trong lòng Nam Lịch Viễn nói, “Cháu không thích chú ở trên người cháu phát tiết!”
“Em nhìn ra được gì rồi?” Nam Lịch Viễn hỏi cô.
“Trong lòng chú tức giận, nên ở trên người cháu phát tiết. Cháu biết chú đang giận cháu, nhưng cháu lại không biết chú đang giận cái gì. Cháu không biết mình đã làm gì không đúng.” Cố Tam Nhi nói.
Đúng là một tiểu tình nhân vừa thông minh lại xinh đẹp, Nam Lịch Viễn vuốt ve mái tóc dài của cô, nói, “Đừng hỏi nữa!”
Lần đầu tiên trong đời anh nhận được sự đối xử bất công như vậy, người anh yêu, lại không yêu anh, chỉ là mơ hồ hơi thích anh.
Mấy ngày này tâm trạng của anh không tốt, đến văn phòng làm việc, gọi Thái Thái lên.
Nam Lịch Viễn đưa giấy thông báo thanh toán phí quản lí lần trước Cố Tam Nhi đưa cho anh cho Thái Thái, “Đi thanh toán hóa đơn này, ngoài ra, đến trường học của Tam Nhi lấy một vé xem đấu bóng chuyền, tôi muốn vị trí tốt nhất.”
Thái Thái thấy tâm trạng chủ tịch hôm nay không tốt lắm, liền nói, “Vâng, tôi đi làm ngay.”
Những trận thi đấu này, chỉ là giải đấu nhỏ, hiệu trưởng không cần thiết gửi vé mời cho anh, nhưng nếu anh muốn đi, thì lại là chuyện khác.
Quả nhiên, hiệu trưởng liền cung kính đưa tấm vé có vị trí tốt nhất cho Nam Lịch Viễn, vé ở trong tay người thi đấu, mặc dù cũng là vị trí tốt, nhưng vẫn ở sau bục phát biểu, so với vị trí tốt nhất vẫn kém một chút.
Anh muốn cho Cố Tam Nhi một sự kinh hỉ.
Đêm trước ngày thi đấu, anh hầm súp cho Cố Tam Nhi, để bồi dưỡng thể lực cho cô, ăn rất ngon, sau đó tám giờ liền đi ngủ, không làm chuyện gì khác.
Cố Tam Nhi ngủ trên giường của Nam Lịch Viễn, hiện giờ nếu như không đến ngày đèn đỏ cô đều sẽ ngủ cùng một giường với Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn ngồi trên giường nhìn cô, lông mi dài và cong, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một nắm tay, làn da mềm mại căng mịn, vầng trán cao vừa sáng vừa đẹp, bây giờ tuổi còn nhỏ, vẻ ngoài tinh khiết trong sáng, thêm mấy năm nữa, không biết còn có thể câu dẫn bao nhiêu đàn ông, gia thế lại tốt như vậy, là viên minh châu trên tay Cố Minh Thành.
Cho dù điều kiện của anh có tốt hơn, nhưng dù sao cũng đã qua tuổi ba mươi.
Đây có lẽ là lí do Cố Minh Thành muốn Cố Tam Nhi sớm định chung thân, ông không hy vọng tương lai Cố Tam Nhi giống như Khương Thục Đồng, bị mắc kẹt bởi tình yêu, mệt mỏi vì danh tiếng.
Nam Lịch Viễn vuốt ve tóc của cô ra, trong miệng thầm thì gọi cô, “Tam Nhi.”
Bây giờ cô là Tam Nhi của anh, nhưng rồi sẽ có một ngày, cô sẽ tốt nghiệp, sẽ đi làm, hoặc muốn ra nước ngoài, sẽ gặp được người xuất sắc hơn anh, những người đó, có phải sẽ không quan tâm việc cô đã kết hôn hay chưa.
Hiện giờ hoa vẫn chưa nở, vẫn chưa phải lúc xinh đẹp nhất.
Có lẽ có một ngày, anh sẽ trở thành người qua đường trong cuộc đời của Cố Tam Nhi.
Hôm sau Cố Tam Nhi dậy rất sớm, Nam Lịch Viễn lái xe đưa cô đến trường.
Lúc đang ngồi học Cố Tam Nhi rất căng thẳng, sợ buổi chiều sẽ chơi không tốt.
Buổi trưa lúc thay đồ, cô gửi tin nhắn cho Nam Lịch Viễn, hỏi anh có đến không?
“Buổi chiều có cuộc họp. Em ngoan nhé. Chiều về đưa em đi ăn đồ ngon.”
Cố Tam Nhi hơi thất vọng.
Nam Lịch Viễn không nói với Cố Tam Nhi anh sẽ đến, chỉ vì muốn xem thử, dáng vẻ Cố Tam Nhi nếu anh không ở đó sẽ như thế nào, muốn xem thử dáng vẻ Cố Tam Nhi trước mặt bạn bè sẽ như thế nào.
Nếu như cô biết anh đến, sẽ chú ý đến anh, sẽ không được tự nhiên.
Nam Lịch Viễn mang kính đen bước vào sân vận động, mặc áo sơmi màu xám, trong tay cầm một chai nước suối, đặt xuống bên cạnh mình, ánh mắt nhìn về vị trí trên vé mà Cố Tam Nhi muốn đưa cho anh.
Lục Tịnh Viễn, Kiều Kiều, Bối Vy quả nhiên đều đang ngồi ở đó.
Bọn họ còn cầm một dải băng lớn, bên trên viết: Cố Niệm Đồng, cố lên!
Còn có fans của Cố Niệm Đồng không biết ở đâu ra mà nhiều như thế, đều cầm một tấm biểu ngữ, hét lên: Cố Niệm Đồng, cố lên!
Nam nữ đều có.
Với tuổi của Nam Lịch Viễn, tự nhiên biết có rất nhiều nữ sinh được nữ sinh yêu thích bởi vì họ không đẹp, nhưng nam sinh lại không thích kiểu đó, ngược lại kiểu nữ sinh được nam sinh yêu thích sẽ bị nữ sinh khác bài xích, tẩy chay.
Còn như Cố Tam Nhi, được cả nam sinh và nữ sinh yêu thích, chắc là thiểu số.
Anh ở giữa khán đài, nhìn Cố Tam Nhi ra sân.
Như thường lệ cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng ra sân, tóc ở sau được cột gọn gàng, nở nụ cười ngọt ngào, cũng không biết sức lôi cuốn ở đâu, cô vừa ra sân, bên tai Nam Lịch Viễn liền vang lên tiếng la hét không ngừng, “Cố Niệm Đồng, Cố Niệm Đồng”.
So với họ, dường như anh đã không làm gì cho cô.
Ở hàng cuối cùng có một người đàn ông đang hét, “Cố Niệm Đồng, Cố Niệm Đồng…”
Ánh mắt của Nam Lịch Viễn ở phía sau cặp kính râm, liếc nhìn về phía sau.
“Người ta cũng đâu biết cậu, đừng có hét nữa.”
“Cô ấy không biết tôi, thì tôi không được hét tên cô ấy sao? Thân hình Cố Niệm Đồng đẹp như thế, nghe nói còn có cơ bụng. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn xem!” Nam sinh ở phía trước nói.
Nam Lịch Viễn nghiến răng nghiến lợi.
Nghe thấy người khác có ý đồ với vợ mình, thật không thoải mái.
“Cố Niệm Đồng người ta đã kết hôn rồi. Nghe nói gả cho Nam tổng danh tiếng lừng lẫy của thành phố chúng ta, gia thế cũng tương đương với gia đình cô ấy.”
“Một thiếu nữ hai mươi tuổi phải gả cho một tay hơn ba mươi tuổi, có lẽ là vì lợi ích kinh tế, như thế bọn họ có thể độc chiếm kinh tế cả hai vùng Nam-Bắc rồi. Chỉ tội nghiệp cho Tam Nhi của chúng ta.” Người bên cạnh căm hận bất bình nói.
A!
Nam Lịch Viễn đang tập trung xem Cố Tam Nhi đánh bóng.
Giữa trận nghỉ ngơi, Cố Tam Nhi nhìn về phía hàng của bọn Kiều Kiều, đó là nhóm hậu phương của cô, sau đó cô cười với họ, sau đó còn nắm tay lại thành một quyền, đầu tiên gập từng ngón tay lại thành một, sau đó dựng ngón tay cái lên. Nam Lịch Viễn không hiểu động tác này có nghĩa là gì, không nhịn được cau mày.
Lại nhìn về phía bọn Kiều Kiều, Lục Tịnh Viễn đang đáp trả lại động tác tay giống như của Cố Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn lại cau mày.
Trạng thái của Tam Nhi không tồi, đội bóng của cô cũng phối hợp rất tốt, nên cuối cùng là đội cô thắng trận.
Cố Tam Nhi chạy về phía bọn Kiều Kiều ôm lấy bọn họ, còn ôm cả Lục Tịnh Viễn.
Nam Lịch Viễn cứ ngồi tại chỗ nhìn bọn họ.
Một lúc sau, Thái Thái xuất hiện bên cạnh Cố Tam Nhi, cầm theo một bó hoa hồng, nói là chủ tịch tặng cô.
“Chú ấy cũng không đến!” Cố Tam Nhi thất vọng.
“Em xem bên kia!” Thái Thái chỉ về phía chỗ ngồi của Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi.
Ánh mắt Cố Tam Nhi nhìn theo hướng Thái Thái chỉ, nhìn thấy Nam Lịch Viễn mang kính đen đang ngồi ở đó.
“Chú Nam.” Cố Tam Nhi vui mừng ngạc nhiên, chạy về phía Nam Lịch Viễn.
Đến bên cạnh Nam Lịch Viễn, cô không cẩn thận, xém nữa vấp ngã, may nhờ Nam Lịch Viễn đỡ được cô.
Sau đó, Nam Lịch Viễn hôn lên môi cô.
Trước mặt bao nhiêu người trong sân, Nam Lịch Viễn hôn lên môi cô, ôm chặt lấy cô.
Hai nam sinh vừa nãy ở sau bàn luận cũng nhìn thấy, vô cùng xấu hổ, có ý đồ xấu với người ta lại bị chồng người ta bắt được, hai người vội vàng rời đi.
Khuôn mặt Cố Tam Nhi đỏ bừng, ánh mắt sáng rực, “Không phải chú nói không đến sao?”