Khương Thục Đồng không còn từ gì để nói, cô không biết như thế nào mà Cố Minh Thành lại có thể nghĩ cô có cảm tình với Từ Mậu Thận, có điều anh làm cách này đích xác đủ thực cay, từ cách anh điều hành doanh nghiệp Khương Thục Đồng cũng có thể nhìn ra một ít.
Khương Thục Đồng quay đầu đi, không nói chuyện.
Gió thổi loạn tóc trên đầu Khương Thục Đồng, cô hỏi một câu: “Cố tổng, mong ngài về sau chú ý đúng mực một chút, rốt cuộc tôi còn chưa ly hôn.”
Cố Minh Thành híp mắt nhìn chằm chằm Khương Thục Đồng một lúc: “Nhưng anh cảm thấy lúc ở trên giường em không chút nào bài xích.” Lời này ít nhiều khiến Khương Thục Đồng không xuống đài được, cô thẹn quá hóa giận mã cãi lại. “Cho nên ngài cũng không khống chế sao?”
“Anh khống chế không được. Hơn nữa anh là người trưởng thành rồi, cũng không cần khống chế.”
Lời này anh nói đặc biệt thiên kinh địa nghĩa, vẫn luôn híp mắt đánh giá Khương Thục Đồng, giống như không rõ ý nghĩ trong lòng Khương Thục Đồng.
Cho nên anh mới hết sức ham muốn Khương Thục Đồng như vậy, bởi vì cô là gái đã kết hôn, không cần chịu trách nhiệm, cho dù có thai với anh cũng không e ngại sao?
Khương Thục Đồng muốn hỏi chính là, bộ dáng cố ý tối nay ở trước mặt Từ Mậu Thận cũng là anh không không chế được sao?
Cố Minh Thành không phải là người trước sau Khương Thục Đồng có thể hiểu được.
Cô xoay người rời đi, vừa lúc một chiếc xe taxi đi qua, cô vẫy xe đi về nhà.
Trên đường, Từ Mậu Thận gửi tin nhắn cho cô: Hôm nay tôi tới tập đoàn Minh Thành lấy một ít tài liệu, bởi vì công ty của tôi cùng tập đoàn Minh Thành có công việc cần qua lại. Hành động của Minh Thành tôi cũng thấy được, đại khái nhắc nhở tôi cách xa cô một chút, tôi không biết cậu ấy hiểu lầm chúng ta cái gì nhưng về sau tôi sẽ chú ý. Hy vọng không khiến cô phiền toái.
Quả nhiên, là Cố Minh Thành nhắc nhở hai người.
Khương Thục Đồng trả lời: Không có, có lẽ anh suy nghĩ nhiều rồi.
Đầu kia nói: Không cần an ủi tôi, con người Minh Thành tôi rất hiểu, đối với người của mình rất trông chừng.
Khương Thục Đồng không trả lời lại, bởi vì câu ‘người của mình’ khiến trong lòng Khương Thục Đồng dao động, cô là người của anh sao?
Trên giường?
Ngày hôm sau, lúc Khương Thục Đồng tới công ty, người trong phòng thiết kế đều lẩm nhẩm lầm nhầm giống như đã xảy ra chuyện gì. Sau khi dò hỏi Khương Thục Đồng mới biết hóa ra phòng kinh doanh đã mất đi một hợp đồng lớn, đây là hợp đồng Cố Minh Thành nhất định phải có được, mất hợp đồng này tập đoàn Minh Thành sẽ vứt bỏ đi 3% lợi nhuận.
Nghe nói Cố Minh Thành đang rất tức giận.
Khương Thục Đồng đã từng thấy bộ dáng lạnh lẽo, bộ dáng trào phúng của Cố Minh Thành nhưng cô chưa thấy bộ dáng tức giận của anh, nhiều nhất chính là khuôn mặt lạnh tanh bình lặng như mặt nước, anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Ba giờ chiều, Cố Minh Thành nói muốn triệu tập cuộc họp với tất cả mọi người, anh phải tự thân giảng giải một chút kĩ năng kinh doanh.
Đây là lần đầu tiên có chuyện này, Khương Thục Đồng cảm thấy khá tò mò.
Trong đại sảnh chỉ có Cố Minh Thành một mình diễn thuyết trên khán đài, anh thật là hạc trong bầy già, dáng người cùng tướng mạo khiến vô số phụ nữ xoắn xít như vịt, trong phút chốc Khương Thục Đồng có chút ngây người.
Cô cùng Tiết Lan cầm notebook ngồi ở giữa, bởi vì không phải nhân viên phòng kinh doanh nên hai người cũng không quá chú ý lắng nghe.
Hôm nay Cố Minh Thành cực kỳ tức giận cho nên giọng anh đặc biệt uy nghiêm, truyền đạt cho các nhân viên ngoại trừ tìm hiểu nhu cầu của khách còn cần khiến khách có cảm tình, cũng cần phải tìm hiểu tốt hoàn cảnh gia đình của khách hàng.
Lần này hợp đồng thất bại bởi vì một giám đốc kinh doanh của bọn họ không biết con gái khách hàng đã chết non, lại cho người tới tặng quà cho đứa trẻ, vợ khách hàng lại là người rất mẫn cảm, vì thế đơn hàng này tự nhiên thất bại.
Vốn không tính sẽ nghe cẩn thận nhưng Khương Thục Đồng tự nhiên bắt đầu tập trung tinh thần lắng nghe, giống như tài ăn nói của Cố Minh Thành có ma lực tự nhiên hấp dẫn mọi người chú ý.
Hơn nữa, Khương Thục Nghe cũng cảm thấy mình rất tâm đắc với việc kinh doanh, giống như Cố Minh Thành giảng rất nhiều chuyện cô đều biết. Ví như Cố Minh Thành nói tới gặp khách hàng, cần phán đoán sở thích cùng tính cách của họ, Khương Thục Thục Đồng liền nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào ở trong lòng, sau đó Cố Minh Thành nói những bước nên làm vừa lúc trong lòng cô cũng có ý tưởng như vậy.
Khương Thục Đồng lèn lẩm nhẩm nói chuyện này với Tiết Lan.
Tiết Lan cười cười: “Cô đã xinh đẹp, lời nói lại từ tốn không nhanh không chậm, chuyên môn thiết kế tốt, tiếng Anh cũng giỏi, khách hàng của công ty chúng ta đều là những khách hàng cao cấp, xuất thân của cô cũng tốt, không kiêu ngạo không nịnh nọt, tôi cảm thấy không chừng cô làm nhân viên kinh doanh sẽ rất tốt.”
Khương Thục Đồng cười, cười tươi đến sáng lạn, suốt bao lâu nay trước giờ đều không có ai khen ngợi cô như vậy, tự nhiên cô vui rạo rực.
“Thật thế à?” Cô hỏi, đặc biệt có thành tâm.
“Đương nhiên.” Tiết Lan cũng thành thật trả lời.
Ánh mắt Cố Minh Thành dường như đảo qua Khương Thục Đồng cùng Tiết Lan, âm thanh tạm dừng một chút.